Quyển 1 - Chương 8: Hai kẻ tâm tư đen tối
Nhận được ánh mắt lạnh lẽo âm u của Phượng Hồng Loan, Vân Cẩm không tự chủ được đưa tay sờ sờ ngực. Tim của hắn vẫn còn ở trong ngực nhảy lên thình thịch. Thật may là vẫn còn.
Bất quá thực sự là đáng tiếc. Trong lòng Vân Cẩm thoáng chốc hiện lên một chút không cam lòng, đáng tiếc đã bị phát hiện rồi. Tiếu dung yêu mĩ như thế lại tựa phù dung sớm nở tối tàn, hắn còn chưa kịp nhìn rõ ràng hơn một chút đâu.
Có chút oán hận bản thân mình ban nãy nên tránh xa hơn một chút, như vậy sẽ không bị nàng phát hiện rồi.
Trong lòng hiện lên một tia ảo não. Vân Cẩm cùng Phượng Hồng Loan đối mắt nhìn nhau. Đáng tiếc đợi nửa ngày, hăn cũng chỉ thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần âm trầm xuống và một đôi con ngươi lạnh tượng hàn đông tịch nguyệt.
Chốc lát, Vân Cẩm kéo kéo khóe miệng, không có chút nào tự xấu hổ khi bị bắt gặp mình đi rình coi người khác, nhìn Phượng Hồng Loan thanh hoa liễm diễm cười, thanh âm ôn nhuận dễ nghe chậm rãi mở miệng, khó được giải thích: "Ta chỉ đi ngang qua, không phải là cố ý."
Điều không phải cố ý? Có thành khẩn như vậy sao?
Phượng Hồng Loan hơi khiêu mi, nhìn nam tử. Không nghĩ đến nàng ngày đầu tiên tới đây liền gặp được nam nhân yêu mỹ như vậy.
Tuổi chừng trên dưới hai mươi, một bộ cẩm đoạn trường bào đẹp đẽ quý giá, bao lấy thân thể tuấn tú cao ngất, thắt lưng hẹp rộng, như tùng trúc điểm thúy bách. Bên hông đeo một bạch ngọc đái, chính giữa tương khảm với một viên bảo thạch mặc sắc.
Bạch sắc trung điểm nhất hắc, không những không hiện lên vẻ đột ngột quái dị, mà lại thực hoàn mỹ hòa hợp.
Nhìn mặc sắc bảo thạch kia, Phượng Hồng Loan tựa hồ thấy được nam nhân này là kẻ tâm tư đen tối, lòng dạ hiểm độc. Hơn nữa cũng không phải chỉ là một kẻ đen tối bình thường.
Hơi cau mày nhíu lại mi tâm, ánh mắt nàng cuối cùng dừng lại trên mặt hắn. Đó là một gương mặt tinh xảo tuấn mỹ đến mức không còn gì có thể xoi mói được.
Đẹp như quan ngọc, lông mày rậm tú nhã, sống mũi cao thẳng, thần hình tuyệt mỹ, khuôn mặt trắng bóc, góc cạnh phân minh tựa như một bức tượng được điêu khắc điêu luyện sắc sảo, như thi tự họa. Nhưng đẹp hơn hết lại không phải ngũ quan của hắn, mà là khí chất cả người hắn.
Đó là một loại ưu mỹ toát ra từ trong xương, cao quý cùng ưu nhã, phong hoa cùng phiêu dật, đồng thời lại kết hợp thêm thâm trầm hòa nội liễm, âm u mà thâm thúy. . .
Cả người từ trong ra ngoài, lộ ra một cổ ma lực không gì sánh bằng. Ngũ quan của hắn trước khí chất này cũng chỉ đứng thứ hai.
Cứ như thế một bộ túi da tốt, hắn nhàn nhã gác chéo chân ngồi trên đầu tường, vô luận nhìn từ góc độ nào, hắn đều là một người phi phàm tuấn mỹ, phong thái lỗi lạc, phiên phiên trần thế giai công tử.
Mà quan trọng hơn cả là nàng lại có thể thấy được sau lưng của hắn là một mảnh hắc ám. Giống như viên hắc sắc bảo thạch trên đai lưng hắn.
Mặc dù ở giữa chính ngọ dưới ánh mặt trời sáng rỡ, nàng lại không hề cảm giác được một tia ấm áp mảy may nào từ hắn.
Phượng Hồng Loan đem nam tử từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân, thậm chí là từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong quan sát vài vòng. Mi tâm lại lần nữa túc chặc. Nàng cư nhiên cảm nhận được cảm giác tương đồng với mình trên người nam nhân này.
Cái loại cảm giác này không nói ra được, chẳng qua là nàng không thích nó, thậm chí còn để cho nàng chán ghét tận đáy lòng.
Vân Cẩm lần đầu tiên cảm thấy ở trước mặt nữ nhân này hắn giống như là bị người lột sạch, cởi hết quần áo mà nhìn vậy. Từ thâm tâm hắn nhè nhẹ bốc lên hàn khí. Cho tới bây giờ hắn chưa từng gặp nữ nhân nào có ánh mắt sắc bén như vậy, không chút nào che giấu, xích xích͙ ɭõa lõa trần trụi nhìn một nam nhân.
Ở trước mặt của nàng, hắn cảm thấy tất cả đều bị xem thấu triệt. Một chút cũng không ngụy trang được.
Càng đáng nói hơn hắn cư nhiên thấy được chán ghét ở trong mắt của nàng? Hắn không có nhìn lầm chứ? Thực sự có nữ nhân chán ghét hắn?
Hắn Vân Cẩm vậy mà cũng có một ngày nhìn thấy chán ghét trong mắt người khác. Hơn nữa cái nữ nhân này chính là Đông Ly quốc đệ nhất bao cỏ phế vật, còn bị Ly vương vị giá tiên hưu đích khí phụ. . .
Nói ra phỏng chừng không một ai tin tưởng.
"Nếu không phải là cố ý, như vậy thì cút đi!" lần đầu tiên trong mắt Phượng Hồng Loan không che giấu chút nào vẻ chán ghét, nói xong liền bổ sung thêm một câu: "Tốt nhất về sau đều đừng để cho ta gặp lại ngươi."
Tươi cười thanh hoa liễm diễm trên mặt hăn nháy mắt cứng đờ. Vân Cẩm suýt nữa từ trên đầu tường té sấp xuống phía dưới.
Trợn to đôi mắt đẹp, hắn thực không dám tin mà nhìn Phượng Hồng Loan? Nàng cư nhiên bảo hắn cút? Không nghe lầm chứ?
Hiển nhiên, thần sắc chán ghét rõ rệt của Phượng Hồng Loan nói cho hắn biết, hắn thực sự không có nghe nhầm. Khóe miệng hung hăng rút trừu. Vân Cẩm thân thủ xoa xoa mũi, cảm giác đầu hắn đang bị phủ một tầng tro bụi thật dày đến nỗi ngu ngốc luôn rồi.
"Khụ khụ. . . Ta. . ." Vân Cẩm nhìn Phượng Hồng Loan, vừa muốn mở miệng nói.
"Lý bộ đầu, Trương bộ đầu, các ngươi nhanh nhanh chút,còn trì hoãn thêm chút nữa, có người chết chính là trách nhiệm của các ngươi a!" thanh âm thúc giục của Xảo nhi truyền đến.
Sau đó liền nghe được có tiếng bước chân vội vả vào phủ Thừa tướng, hướng chỗ tiểu viện vội vàng chạy tới.
Phượng Hồng Loan quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó lại nhìn sang Vân Cẩm, phát hiện hắn căn bản không có nửa điểm ý tứ muốn rời khỏi đây. Nhất thời nhíu mày, lạnh lùng nói: "Còn chưa cút?"
Tâm hắn lần thứ hai hung hăng rút trừu, Vân Cẩm có thế nào cũng không nghĩ ra như thế một mỹ nhân xinh đẹp như vậy lòng dạ thế nào lại đen tối thế chứ. Nhìn Phượng Hồng Loan, tuấn mâu hiện lên một tia lam quang u sắc, chậm rãi lắc đầu: "Ta phải lưu lại làm nhân chứng!"
Nhân chứng? Phượng Hồng Loan sắc mặt của nháy mắt biến đổi. Nói như vậy tên hỗn đản này là nhìn từ đầu tới đuôi. Đem hết thảy những gì nàng làm mà xem xét?
Gắt gao nhìn Vân Cẩm, nếu ánh mắt có thể biến thành đao sắc, Phượng Hồng Loan lúc này tuyệt đối có thể hạ đến cái trăm nghìn đao mà chém chết hắn, thanh âm lạnh như băng phong: "Ngươi xác định ngươi muốn lưu lại làm nhân chứng?"
Nhận lấy ánh mắt của Phượng Hồng Loan, Vân Cẩm cảm giác toàn bộ thân thể hắn đều lạnh thấu. Xưa nay chưa từng xảy ra cảm giác này, hắn vậy mà lại sợ hãi một nữ nhân? Chuyện này nói ra ai tin?
Đè nén lãnh ý đang đánh tới, Vân Cẩm vẫn rất nghiêm túc gật đầu: "Ừ!"
"Hảo! Như vậy ngươi cứ việc lưu lại. Nhất định phải thật tốt làm. . . nhân chứng!"
Phượng Hồng Loan đem nhân chứng hai chữ cắn gắt gao. Nghe được tiếng bước chân chạy tới liền cửa tiểu viện, nàng cũng lười tiếp tục để ý nam nhân này, tóm lại nàng sẽ có biện pháp thu thập hắn, nếu như hắn thật muốn làm nhân chứng.
Vân Cẩm nghe được hai chữ nhân chứng bị nàng cắn răng nghiến lợi, đỉnh đầu không ngừng bốc lên hàn khí. Tay hắn phải gắt gao bám giữ lấy đầu tường, mới không bị té xuống.
Hắn dám khẳng định, nếu hắn thật sự đi làm nhân chứng, nhất định sẽ bị nữ nhân này rút gân lột da, ăn tươi nuốt sống.
Bất quá, hắn ra thực chờ mong mình bị nàng rút gân lột da, ăn tươi nuốt sống như thế nào lắm!
Làm sao bây giờ?
Cái nhân chứng này hắn nhất định phải làm rồi! Bởi vì đáy lòng hắn hảo hưng phấn a. Yên lặng nhàm chán ngần ấy năm như vậy, rốt cuộc tìm được sự tình tốt để hắn chơi đùa rồi.
Vân Cẩm nhìn Phượng Hồng Loan, mắt phượng nháy mắt lộ ra rực rỡ diễm quang sắc, dung nhan tuấn mỹ như ngọc nhàn nhạt nở nụ cười, xinh đẹp không thể tả.