Quyển 1 - Chương 27-2: Không có việc gì thì cút (tt)
"Tự cho là đúng!" Phượng Hồng Loan lạnh nhạt mắng hắn một tiếng, cắt đứt lời của hắn: "Nếu chuyện muốn nói cũng đã nói, không còn chuyện gì nữa thì cút đi!"
Lại bảo hắn cút? Ngẫm lại hắn là thiên hạ đệ nhất công tử, từ trước đến nay nữ nhân đều xu chi nhược đốc* hận không thể chen lấn đánh vỡ đầu tường chỉ để được gặp hắn một lần. Hiện tại lại khen ngược, hắn thật không biết từ lúc nào mà trong mắt người khác mình đã trở nên thối như phân chó rồi.
* xu chi nhược đốc: đại khái là toàn bộ đều vươn thẳng cổ để … làm cái gì đó. (Linh: ờ nguyên cây này đại khái là có ý chỉ: Từ xưa đến nay các cô gái đều rướn cao cổ nhìn về phía anh chỉ mong được thấy mặt anh 1 lần mà bất chấp chen lấn đánh nhau chảy máu. => hãy tưởng tượng cảnh mà bạn đi gặp thần tượng trong buổi họp mặt fan hay concert của mình là ra.)
Vân Cẩm cười khổ, vô cùng buồn bực nhìn lên không trung.
Phượng Hồng Loan mở miệng là một tiếng lại một tiếng cút, làm cho hắn hoàn toàn hiểu rõ hắn thực sự không được nàng chào đón. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại hết sức hoan nghênh nàng. Nghĩ tới hắn cũng không có làm nên chuyện gì tội ác tày trời nha, cũng đâu có đắc tội với nàng?
Tuy rằng đã thấy được bụng dạ đen tối của nàng cùng với toàn bộ quá trình nàng đánh những vị phu nhân trong phủ Thừa tướng này, nhưng chuyện này hắn cũng là vô ý bắt gặp, mà hắn cũng không nói ra, lại còn hảo tâm giúp đỡ nàng làm nhân chứng cho nàng và Ly Vương. Thật sự là không nghĩ ra, nữ nhân này vì sao lại không muốn lưu hắn ở lại .
Bất quá những thứ này đều là chuyện nhỏ, mấu chốt là hắn có hứng thú với nàng, hơn nữa nàng còn là nữ nhân đầu tiên gần gũi thân thể hắn mà không làm cho hắn cảm thấy ghét, ngược lại càng có hứng thú hơn.
Bởi vậy. . . hắn không muốn cút.
"Muốn cút thì cút nhanh một chút. Còn nữa sau này ngươi tốt nhất không có việc gì thì đừng xuất hiện ở trước mặt của ta." Phượng Hồng Loan nhìn Vân Cẩm đang nhìn bầu trời bất động, đứng sửng ở đó chẳng khác nào cây cột. Nhíu mày lạnh lùng nói.
Nói xong gặp Vân Cẩm không nói gì. Phượng Hồng Loan cũng lười phản ứng lại hắn, đưa tay cởϊ áσ khoác của mình, "Ba" thoáng cái ném nó đi xa. Trên người chỉ còn lại cái yếm màu đỏ và tiết khố. Nhìn hà hoa trì trước mắt, trực tiếp nhảy xuống phía dưới. (Linh: chị quá lộ liễu và phóng khoáng rồi a.)
Vân Cẩm nghe được động tĩnh, quay lại liền nhìn thấy Phượng Hồng Loan đang muốn nhảy xuống hà hoa trì, sắc mặt nhất thời biến đổi, bóng dáng chợt lóe, không chút nghĩ ngợi chặn ngang lại ôm Phượng Hồng Loan về chỗ cũ .
"Ngươi vẫn còn chưa xong?" Lúc này Phượng Hồng Loan quả thực là là hoàn toàn tức giận. Đôi lông mày thanh tú nhướng lên trợn trừng mắt nhìn chằm chằm Vân Cẩm còn đang ôm nàng thật chặt.
"Nàng còn tiếp tục nhảy? Mới ban nãy nàng đã đồng ý với ta sẽ không nhảy xuống nữa, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Lẽ nào nàng lại quên nhanh như vậy?" Vân Cẩm chăm chú nhìn Phượng Hồng Loan.
"Ta là nữ nhân, không phải là quân tử gì cả. Nếu đã là hiểu lầm, ta muốn tắm rửa, dựa vào cái gì mà không cho phép ta nhảy xuống ?" Phượng Hồng Loan hít một hơi thật sâu, nhìn xem Vân Cẩm, nghĩ tới nếu không phải là hắn có bệnh thì chính là não tàn, thiên hạ đệ nhất công tử phỏng chừng cũng chỉ là vì hắn lớn lên có một bộ túi da tốt mà thôi.
Vân Cẩm căn bản không nghe thấy Phượng Hồng Loan nói cái gì, chỉ cảm giác thiên hạ trong ngực tựa như một thất gấm vóc, xúc cảm co dãn mềm mại, cơ thể có một mùi hương hoa đào nhàn nhạt, một trận gió nhẹ thổi qua, tóc đen xinh đẹp bay lên phất qua khuôn mặt của hắn, tâm thần lập tức rung động,
Toàn thân toàn ý lúc này đều đắm chìm trong cảm giác vô hình. Cảm giác trái tim đang nhảy lên thình thịch, hắn một lần nữa nghi ngờ quả tim của mình suýt chút nữa đã nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Khiến cho hắn trong lúc nhất thời liền quên tất cả trả lời.
"Vân Cẩm!" Phượng Hồng Loan cảm nhận được người đang ôm nàng hình như có chút khác thường, giọng nói lạnh lẽo dường như từ 0 độ giảm xuống thành cái lạnh dưới – 70 độ ở bắc cực.
Thân thể Vân Cẩm không khỏi run lên, nhất thời bừng tỉnh. Cúi đầu nhìn xem người trong ngực.