Quyển 1 - Chương 27: Trảm Tam Yêu Gạc Tàng Bự (1)

(Tác giả sẽ bỏ qua đoạn Tiểu Bạch gặp Phương Nguyệt như thế nào)

Thân ảnh nữ tữ này chính là Phương Nguyệt, tiểu thú trong lòng nàng chính là Tiểu Bạch

- Tiểu Bạch đừng lo, Thiên ca của đệ sẽ không sao đâu

Phương Nguyệt chỉ nói vọng vào tai Tiểu Bạch, nhưng chính giọng nói nàng dường như cũng đang run. Nàng cũng đã dừng trước hộp băng mà Vũ Thiên tạo ra, bàn tay thon gọn của nàng chỉ chạm nhẹ lên hộp băng nó liền tan biến một cách không dấu vết dường như chưa từng xuất hiện ở nơi này, ánh mắt Phương nguyệt với Tiểu Bạch lại nhìn về bản thể của Nhện Thụy đã bị đóng băng. Tiểu Bạch trong lòng nó đang thắc mắc không biết Vũ Thiên và trung niên nhân kia đã đi đâu mà nơi này lại xuất hiện con quái vật to như vậy, Phương Nguyệt thì đang kinh ngạc mà tự nói:

- Pháp quyết lúc nãy với cảnh giới Nguyên của huynh ấy khó mà thi triển được, hàn khí đã gϊếŧ chết yêu thú này.

- Tiểu Bạch tỷ đi hướng này có đúng không

Nàng lại lắc đầu mà xoay người tiến về hướng Vũ Thiên đã đi mà đợi Tiểu Bạch xác nhận nhìn nơi này nàng cũng hiểu Vũ Thiên đã không còn gặp nguy hiểm. Nhưng nàng vẫn muốn đi tìm hắn, nhưng có lẽ không chỉ có nàng mà chính Tiểu Bạch cũng vậy tuy nó không hiểu sao lại không thấy Vũ Thiên ở nơi này nhưng nó vẫn cảm nhận được sinh mạng Vũ Thiên vẫn có thể xác định được Vũ Thiên ở đâu vì nó đã lập kế ước với Vũ Thiên.

- - -

Thanh Phong Phái. Trước lối vào Huyền Lang Động

Lý Dương chưởng môn và các vị trưởng lão vẫn chăm chú nhìn vào Mộc Chi Bản Mệnh trên không đối diện nơi bọn họ đang khoanh chân

- Chưởng môn, bốn đệ tử chẳng lẽ đã?

Lý Dương chưởng môn chỉ gật đầu mà nhìn Hoàng Khương trưởng lão vừa lên tiếng hỏi mà không hề trả lời, trong lòng đã thở dài mà nhìn về những chấm đỏ trên Mộc Chi Bản Mệnh của mình đã có bốn chấm đỏ biến mất trong bản đồ hình tam giác chứng tỏ bốn đệ tử chân truyền đã bỏ mạng tuy lão biết là ai nhưng lại không hề muốn nói ra mà chỉ tiếp tục quan sát.

- Dường như lần này bọn chúng lại không hề dặm chân tại chỗ như những lần trước.

Ánh mắt Vạn Bách trưởng lão nhìn những chấm đỏ đang không ngừng di chuyển về hướng Nhị Cổ Thụ mà chậm rãi nói. Tuy câu nói của Vạn Bách trưởng lão hơi khó nghe trong khi bốn đệ tử đã bỏ mạng, nhưng những trưởng lão khác cũng không lên tiếng mà chỉ tiếp tục quan sát Mộc Chi Bản Mệnh vì chính bọn họ cũng không thể nào thay đổi được. Diệc trưỡng lão cũng chỉ biết thở dài trong lòng, đôi lông mày đã nhăn lên nhăn xuống mà tiếp tục nhìn mười hai chấm đỏ còn lại

- - -

Trong Huyền Lang Động, Vũ Thiên đang khoanh chân nơi một gốc cây tản ra bóng râm mặt dù nơi này ánh sáng rất là ít, xung quanh nơi hắn ngồi khoanh chân còn được bao phủ bởi những đám cỏ rậm rạp nhìn từ phía trước, phía sau gốc cây Vũ Thiên là một rãnh nước nhỏ, tiếng nước chảy xuyên qua những hòn đá nhỏ nhô lên tạo ra những tiếng kêu róc rách vẫn không ngừng vang bên tai hắn. Nhưng Vũ Thiên bây giờ chỉ đang nhắm mắt mà tập trung khôi phục nguyên lực đã tiêu hao khi mà đánh với Nhện Thụy, chỉ là ánh mắt Vũ Thiên đã phải mở ra mà nhìn chằm chằm về những đám cỏ cao quá đầu hắn đang lung lay khiến hắn không khỏi lo lắng bàn tay đã kết quyết từ lúc nào mắt nhìn như muốn căng ra mà nhìn thẳng hướng nơi những đám cỏ đang lung lay mạnh nhất cùng những tiếng nhấc chân va chạm vào đám cỏ tạo ra những tiếng rột roạt tuy rất nhỏ nhưng hắn lại nghe rất rõ.

- Phương Nguyệt, là nàng sao còn có Tiểu Bạch, nó đã không sao!

Vẻ mừng rỡ đã hiện rõ trên gương mặt Vũ Thiên, sự khẩn trương trước đó đã biến mất hoàn toàn khi trông thấy thân ảnh đã xuất hiện, nữ tữ mà hắn muốn gặp, vẫn là đôi mắt băng lạnh vẫn là bộ y phục trắng như tuyết, trong lòng nàng còn ôm một tiểu thú, hắn vẫn khoanh chân tĩnh tu nhưng đôi mắt đã dán chặt vào nữ tữ cùng tiểu thú miệng chỉ thốt lên hai chữ rồi lại vài chữ lí nhí rất nhỏ.

- Vũ Thiên

- Huynh không làm sao chứ, Tiểu Bạch nó dường như rất lo lắng cho huynh, sao huynh lại để nó lủi thủi một mình ở nơi này như vậy sẽ rất nguy hiểm với nó.

- Thiên ca, lão yêu đó đâu rồi, đệ dẫn Nguyệt tỷ tới rồi đây chúng ta liên thủ giải quyết lão!

Phương Nguyệt đã tiến tới gần chỗ Vũ Thiên đang khoanh chân, nàng chỉ lặng lặng nhìn hắn nhưng lại không biết nên nói gì ngoài việc chất vấn hắn đã để Tiểu Bạch chạy lung tung trong Huyền Lang Động, nàng cũng đã nhìn ra nguyên lực đã gần cạn của Vũ Thiên lại nghĩ tới quái vẫn đã đóng băng lúc nãy liền hiểu đó chính là do Vũ Thiên làm.

Vũ Thiên còn chưa biết nên trả lời Phương Nguyệt thế nào thì giọng nói của Tiểu Bạch đã vang lên trong đầu hắn tiếp khiến hắn chỉ biết câm nín mà nhìn Phương Nguyệt rồi lại nhìn Tiểu Bạch đã tiến lại gần hắn đang khoanh chân. Phương Nguyệt thì đã tiến ra phía sau lưng hắn mà đứng nhìn rãnh nước nhỏ đang chảy, khi mà nàng đã để tiểu bạch xuống mặt đất nó đã chảy về phía Vũ Thiên mà nằm luôn trong lòng hắn mặt hổ úp vào bụng hắn nơi bộ y phục đã thủng lỗ chỗ dường như nước mắt nó đang chảy ra.

- Tiểu Bạch lão yêu đó đã bị ta giải quyết rồi nếu không bây giờ ta cũng sẽ không còn ngồi đây mà đợi đệ tới

- Thiên ca đang trách đệ sao, đệ lẩn quẩn mải trong đám rừng rậm cây cỏ này mới tìm thấy Nguyệt tỷ dẫn tới đây cho huynh.

- Tiểu Bạch đệ không trách ta đã đuổi đệ đi sao

- Không trách

- Không giận ta sao

- Không luôn

Vũ Thiên nhìn nó nằm trong lòng mình mà tự hỏi nó chỉ là hắn không hỏi được bao nhiêu câu thì đã không thấy Tiểu Bạch trả lời, lại nghĩ tới lúc nó rời khỏi hắn mà đi tìm Phương Nguyệt không biết nó có gặp chuyện gì nguy hiểm hay không, nhưng khi nhìn nó thì chỉ thấy nó đã ngủ từ lúc nào khiến hắn đành lắc đầu cũng không đánh thức Tiểu Bạch.

- Phương Nguyệt, đa tạ muội đã mang Tiểu Bạch đến đây giúp huynh! Hắn lại quay đầu mà nhìn Phương Nguyệt đang lẳng lặng đứng nhìn dòng nước nhỏ đang chảy mà cất lời đa tạ vì nếu như Tiểu Bạch không gặp Phương Nguyệt chỉ sợ nó sẽ gặp nguy hiểm

- Y phục của huynh là do lão yêu đó tạo ra sao, huynh đã tiến vào Huyệt Nhất Tầng.

Phương Nguyệt vẫn nhìn dòng nước nhưng giọng nói vẫn vang bên tai hắntừ lúc nãy tới giờ nàng vẫn im lặng nghe Vũ Thiên tự nói một mình khi hỏi Tiểu Bạch vì nàng cũng không biết là Tiểu Bạch lại có thể trả lời hắn.

- Cũng nhờ tiến vào Huyệt Nhất Tầng với lại có thể sử dụng hàn khí ta mới có thể giải quyết được lão nhưng cũng khiến ta tiêu hao gần hết nguyên lực khi tiến cảnh.

- Sao huynh lại tham gia lần thí luyện này nếu huynh không tham gia có lẽ huynh cũng đã không gặp nguy hiểm!

- Không phải muội đã hẹn huynh sẽ gặp lại nhau ở thí luyện môn phái sao!

- Huynh tham gia vì câu nói đó thôi sao!

- Ừ! Chắc là vậy!

Vũ Thiên gật đầu ánh mắt nhìn những đám cỏ những cành cây phía xa mà nói, nhưng cái gật đầu của hắn thì Phương Nguyệt lại không hề nhìn thấy nhưng câu nói của hắn thì Phương Nguyệt lại nghe được, trong lòng nàng đang dâng lên một cảm giác gì đó khó diễn tả thành lời nàng chỉ im lặng nhìn rãnh nước mà không cất tiếng hỏi tiếp Vũ Thiên, có lẽ Vũ Thiên cũng không nhìn thấy được gương mặt trắng tuyết của Phương Nguyệt cũng đã đỏ lên vì câu nói của hắn.