Phía xa bên ngoài, tên thanh niên kia cũng đã đứng dậy, lớp hắc khí đã tán đi hết nên có thể thấy cơ thể y cũng rất tàn tạ nhiều vết máu loang lổ, cánh tay phải đang để thòng vô lực có máu chảy xuống, tay trái thì đang lau máu trên gương mặt méo mó biến dạng. Để ý kỹ thì ánh mắt tên này cũng đầy tơ máu và không còn sắc sảo như trước mà lờ đờ như một tên mất ngủ lâu ngày vậy.
“Không ngờ tu vi ngươi thấp vậy.” Tên thanh niên kia nhìn Liễu Thiên ngạc nhiên lẩm bẩm, hắn sau khi chiến đấu hình như đã cảm nhận ra dao động nguyên thần của Liễu Thiên.
“Mình sắp chết ư?” Liễu Thiên thì lại không có nghe rõ tên kia nói gì, tất nhiên nếu có nghe được thì hắn cũng chẳng thèm đáp vì lúc này hắn cảm thấy toàn thân đau đớn, nhất là ngực hắn như có thứ gì đó nghiền ép khiến hắn không thở được, tiếp đến đầu óc choáng váng, hắn cảm thấy rất mệt mỏi, trước mắt hắn mọi thứ dần tối sầm lại. Hắn cố mở mắt nhưng không thể, không gian xung quanh như tách biệt với hắn, hắn sắp không cảm nhận được gì nữa.
“Sao hơi tàn rồi đúng không! Vậy thì ta tiễn ngươi một đoạn!” Thanh niên kia thấy bộ dạng như sắp ngã của Liễu Thiên thì cười nhạt nói rồi cũng không vận dụng bí thuật mà chỉ từ từ đi lại.
“Hãy thả thổ căn ra! Hãy dùng…” Trong lúc gần như hôn mê này, Liễu Thiên bỗng nghe thấy tiếng Hỏa Ảnh lão giả vang lên trong đầu cùng với đó là một luồng nằng lượng tràn vào thức hải khiến hắn lấy lại chút thần trí.
Khi này, Liễu Thiên cố mở lớn hai mắt, đầu thì gật gật liên tục như đang đồng ý một vấn đề gì đó.
“Ngươi điên rồi! Ha ha! Bị ta đánh vào đầu nên điên rồi!” Tên thanh niên kia đang đi lại thấy bộ dạng gật gật của Liễu Thiên thì cười lớn chế giễu.
Thế nhưng nét cười trên gương mặt biến dạng của tên này chẳng mấy biến mất thay vào đó là đôi mắt mở lớn đầy sợ hãi và không cam lòng, đồng thời toàn thân hắn đều lao lên như muốn ngăn thứ gì đó lại.
“Choang!” Phía bên kia, Liễu Thiên hai tay cầm viên quang ngọc lớn vừa được lấy từ trong chỉ giới ra rồi vận lực đập mạnh xuống sàn. Ngay tức khắc viên ngọc vỡ tan, từ bên trong một luồng sáng như được giải phóng mà bùng ra phủ kín không gian mất thất, khiến cả mật thất biến thành một màu trắng xóa.
Thế rồi ánh sáng trắng đó dần thu lại rồi biến thành một tàn ảnh dị thú bốn chân, đầu lớn nhiều sừng. Tàn ảnh dị thú này vừa xuất hiện thì đưa đầu lên cao như rống lên một tiếng rồi rất nhanh đạp không bay đi.
Khi tàn ảnh cự thú kia bay ra khỏi mật thất thì ánh sáng trắng kia cũng biết mất, thanh niên kia đang đứng cũng không để ý đến Liễu Thiên nữa, hắn gầm lên rồi lại sử dụng đến cấm thuật kia. Chỉ thấy hắc khí bùng cao mấy mét rồi tên đó cũng phi thân ra đuổi theo hướng cự thú bay đi, rất nhanh tên này cũng biến mất trong bóng tối của thông đạo.
Trong mật thất chỉ còn lại mỗi mình Liễu Thiên, hắn khi này từ từ gục xuống, trong tay thì đang nắm chặt một viên ngọc nhỏ trong suốt. Hắn từ từ mở hai tay ra thì viên ngọc nhỏ kia lại phát ra ánh sáng trong suốt khiến người nhìn lóa mắt.
Thêm một lúc, mật thất đã yên tĩnh hẳn, Liễu Thiên cầm viên ngọc kia đưa lên miệng nuốt xuống rồi cũng lăn vật ra đất bất tỉnh nhân sự. Trong mật động mọi thứ dần trở lên tối đen không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa.
…
Trong màn đêm, dưới đáy hồ, có ba điểm sáng đang di chuyển rất nhanh, nhìn lại gần thì có thể thấy ba điểm sáng kia chính là ba người đang cầm thạch đăng cỡ lớn bơi qua bơi lại trong nước. Ba người này không ai khác chính là Vũ Khương và hai lão giả đi theo kia.
“Tiểu tử ngươi chậm thôi, phía trước mấy dặm có ba động trận pháp, ta e rằng bên đó có nguy hiểm!” Bơi thêm một đoạn, một trong hai vị lão giả truyền âm với vẻ đầy lo lắng.
“Chậm! Ngươi sợ thì đừng đi theo!” Vũ Khương thì nào có để ý nguy hiểm, hắn khi nghe thấy phía trước có trận pháp thì nhăn mày truyền âm mắng rồi liền vận hành nguyên thần tăng tốc hơn trước.
“Được rồi! Vậy thì để ta đi trước thám thính!” Một vị lão gả lại đáp rồi thân hình như một ngư lôi phóng đi với tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều. Chỉ thấy sau vài hơi thở lão đã biến thành một điểm sáng phía xa tầm mắt của Vũ Khương.
Hai người Vũ Khương thì lại tiếp tục bơi đi với tốc độ không đổi, thế nhưng họ vừa bơi được hơn trăm mét thì bỗng dừng lại, cả hai trợn mắt nhìn về phía xa.
Phía xa, trong màn nước tối đen bỗng có một luồng sáng bùng ra rồi thu nhỏ lại thành một điểm sáng, điểm sáng kia lóe lên như đom đóm trong đêm rồi bắt đầu phóng về phía họ với tốc độ rất nhanh. Chỉ vài nhịp thở qua đi, điểm sáng phía xa đã to lên rất nhiều lần, nó giờ đây đã lớn như một chiếc thuyền và chẳng mấy là đâm đến chỗ hai người Vũ Khương.
“Thiên căn, quả nhiên như lời tiên đoán, thiên căn đang tìm ngươi!” Lão giả đứng cạnh Vũ Khương vẻ mặt sợ hãi lẩm bẩm, còn Vũ Khương thì đứng đơ ra không biết làm gì.
Vầng sáng kia chẳng mấy đã đến gần trong vòng trăm mét, hai người Vũ Khương thấy cái quang ảnh mờ mờ lao đến là một con thú lớn bốn chân với cái đầu rất nhiều sừng.
“Đây là Thổ căn, nhưng thổ căn này nhìn như rất lớn nhưng hình như bị ai đó cắt mất một phần căn nguyên nên mới mờ ảo như vậy!” Lão giả kia nhìn rõ thì phóng thần thức ra kiểm tra phán đoán nhưng cũng không có làm gì ngăn cản mà cứ kệ tàn ánh kia phóng đến.
“Grao! A!” Quang ảnh dị thú kia quá nhanh, chỉ vài giây nó đã áp sát rồi chui vào trong người Vũ Khương khiến hắn không kịp phản ứng mà chỉ kêu lớn một tiếng.
Ngay sau đó, không gian đáy hồ lại trở về với chút ánh sáng do hai thạch đăng mang lại. Lúc này, Vũ Khương đang đứng trong nước bỗng vô lực chìm xuống. Lão giả kia thấy vậy rất nhanh đỡ lấy, rồi ánh mắt lại nhìn ra phía xa.
“Ùng! Oành! Dẹt! Dẹt!” Phía xa, trong màn nước tối tăm có hai bóng người mờ mờ qua lại, theo đó thỉnh thoảng lại xuất hiện những ba động cùng tia sáng truyền lại, tiếp sau đó là những âm thanh inh tai theo nước vọng đến.
“Kẻ kia cũng là Chuẩn Tiên?” Lão giả áo đen bế Vũ Khương trong tay, còn thần thức đang thả ra cảm nhận ba động, khi gã cảm nhận được ba động thì sợ hãi lẩm bẩm rồi cũng rất nhanh phóng đi.
Lão bế Vũ Khương phóng đến chỗ có những dao động kia, thế nhưng khi lão đến thì mọi thứ đã trở lên yên tĩnh, chỗ đó chỉ còn có một vị lão giả khác đang đứng.
“Đôn lão tặc, ngươi sao vậy?” Lão giả vừa đến nhìn lại thì thấy vị lão giả đang đứng kia cả hai tay đều đã biến mất thì không khỏi sợ hãi hỏi.
“Kẻ kia rất mạnh, rất có thể là người của Quân Long điện. Dị thuật kia hình như là Long Hình, ta giao thủ có năm chiêu mà đã bị kẻ đó lấy mất hai cánh tay! Thế nhưng tên đó hình như có ai đó gọi nên vội vã rời đi chứ không ta khó bảo toàn tính mạng” Lão giả kia nhăn mày kể lại, gã đến giờ vẫn cảm thấy bản thân may mắn.
“Tên kia chay đi hướng nào rồi?” Lão giả đang bế Vũ Khương lại hỏi.
“Vừa rồi ta thấy phía trên cao có một màn linh áp phóng ra, nếu ta đoán không nhầm thì đó chính là Chung phù. Thế nhưng kẻ kia lại không có phóng lên mặt hồ mà lại phóng về trung tâm nơi vừa có ba động trận pháp!”
“Tên tiểu tử kia làm sao vậy?” Lão giả kia kể lại rồi nhìn qua Vũ Khương hỏi.
“Vừa rồi, một phần Thổ căn kia bị hắn hấp thụ, ngươi cũng biết khi thổ căn nhập thể thì vốn không có hại nhưng nó sẽ khiến người hấp thụ trực tiếp bị hôn mê.” Lão giả đang bế Vũ Khương liền đáp.
“Được rồi! Ta nghĩ đám Tiên giả chắc sắp đến, chúng ta cũng không cần nhiều truyện nữa, trước hết hãy trị thương đã! Mà cũng không thể mang theo hắn đi mạo hiểm được!” Lão giả cụt tay gật đầu đưa ra chỉ thị.
Thế là hai người một trước một sau phóng lên phía trên mặt hồ.
“Phù! Phù!” Hai lão giả đồng loạt phóng lên khỏi mặt nước thì đều thả thần thức ra xung quanh với điệu bộ rất đề phòng. Thế nhưng trên không của Xuân Thiên hồ khi này đều rất yên tĩnh, ngay cả ba động linh hồn lực do Chung Linh phù cũng biến mất không thấy tăm hơi. Cả hai liền hướng phía bờ hồ phóng đi nhưng chừa đi được bao lâu thì bỗng dừng lại.
“Dẹt!” Khi này, một tia lôi điện cắt ngang vòm trời tối đen, cùng với đó một thân ảnh rất nhanh hiện ra cạnh chỗ hai lão giả. Người vừa xuất hiện này là một nam nhân với gương mặt bình thường, dáng người cao cao, gã mặc một bộ trường bào đen được, khung áo và nội điểm đều được trang trí tinh xảo, đêm tối nên không nhìn rõ trang trí thứ gì nhưng vẫn nhìn ra phía sau lưng gã có một đồ án màu xám bạc vẽ nhiều cổ tự, trung tâm những đồ án cổ tự cổ kia có một chữ “Tam”.
“Đôn Hùng, Vu Chính hai ngươi cũng ở đây?” Người này vừa rồi đang vội theo hướng Chung phù bay vào thì bỗng thấy ba động nguyên thần nên phóng xuống nhưng gã thật không ngờ lại gặp hai người lão giả nên không khỏi ngạc nhiên hỏi một câu.
“Bọn thuộc hạ đi theo bảo hộ Chân Mạch!” Một trong hai lão giả kia liền đáp.
“Là tên này ư?”
“Đúng vậy!”
“Đôn Hùng ngươi bị thương, vết thương này hình như bị Tiên giả hạ thủ?” Trung niên kia rời ánh mắt sang hai tay của vị lão giả kia hỏi.
“Dạ! Tên ra tay tu vi chỉ ở Hoành Không cảnh hậu kỳ, thế như dị thuật của hắn rất lợi hại!” Lão giả cụt tay lắc đầu đáp.
“Hoành Không cảnh. Lạ nhì! Thôi được rồi, có gì từ từ nói sau. Hai ngươi mang hắn về cho Tông chủ, ta đuổi theo kẻ kia!” Nam nhân kia nhìn lão giả bị thương suy tư một chút rồi liền nhíu mày căn dặn, sau đó gã không muốn dài dòng liền hóa thành một tràng lôi điện biến mất cuối chân trời.
Luồng lôi điện kia nhoáng cái đã đi cả chục dặm, nó lóe lên vài nhịp nữa rồi biến mất. Sau vài giây thuấn độn trên không, lôi điện biến mất, nam nhân kia lại hiện ra, gã đứng trên không tối tăm đảo mắt một lượt xung quanh.
Ngay khi này cách chỗ nam nhân này đứng không xa một đồ án hiện ra rồi từ từ lan rộng, sau đó ở tâm đồ án một luồng sáng xuất hiện. Luồng sáng kia lan ra như một cột trụ lớn với đường kính hàng mét rồi cũng biến mất. Khi nó biến mất thì trên đồ án xuất hiện thêm hai người nữa. Trong hai người thì có một thanh niên tóc đỏ gương mặt tuấn tú, người này tay cầm theo một trường thương, ánh mắt thì đầy vẻ hờ hững vô tình. Người còn lại là một nữ tử, người này dáng người nhỏ nhắn, gương mặt thì lạnh băng, ánh mắt sắc bén đang nhìn quanh rồi hai tay bắt đầu kết ấn liên tục như sắp dùng dị thuật gì đó.
“Chỉ có hai ngươi thôi ư?” Nam nhân cao cao mặc hắc y kia hướng hai người vừa đến hỏi. Xem ra sự xuất hiện của hai người này khiến gã hơi thất vọng.
“Còn cần ai nữa! Chẳng nhẽ đối thủ là Tiên Thiên giả?” Thanh niên tóc đỏ tỏ vẻ cao ngạo nói.
“Được rồi, đi thôi! Phía kia có ba động linh lực!” Nữ tử kia lại không nhiều lời mà nhìn phía xa nói rồi thân hình nhoáng cái biến mất.
Hai người còn lại cũng không nói gì nữa liền rất nhanh bay theo, cả ba độn tốc đều rất nhanh, chỉ thấy vài nhịp họ đã đi hàng km. Thế nhưng gần như cùng lúc này, một tiếng động lớn phía xa vang lại khiến cả ba người giật mình.
“Rầm!” Một tiếng nổ lớn, theo đó là một cột sáng phóng lên cao hàng trăm mẹt rồi biến mất.
“Truyền tống! Nhanh!” Cả ba người thầm than rồi độn tộc một lần nữa nhanh hơn. Chỉ vài giây, cả ba đã bay đến chỗ luồng sáng vừa tắt. Đến nơi thì cả ba nhìn quanh một lượt thì thấy mọi thứ đều rất yên tĩnh ngoài việc có thêm một bóng người đang đứng.
“Đại Tinh, thật không ngờ ngươi cũng ra đây?” Nam nhân cao cao nhìn bóng người kia thì rất nhanh đã nhận ra liền hỏi.
“Ta đang tu luyện cạnh đây thì thấy báo động vậy là đã cấp tốc chạy đến. Thật không ngờ khi vừa đến kẻ kia đã bày xong truyền tống trận đồ rồi dùng Nghịch Triệu phù, ta khi đó cố ra tay ngăn cản nhưng kẻ kia đã tự bảo phân thần rồi chạy mất.” Ngươi kia quay lại thì có thể thấy đó là một trung niên với tròm râu dài, gã lúc này đang vuốt vuốt râu kể lại.
“Hừ! Trùng hợp a! Lại có thể thoát đi dễ dàng vậy?” Thanh niên tóc đò tỏ vẻ không tin.
“Ngươi nói vậy có ý gì?” Vị trung niên râu dài nghe vậy tức giận quát hỏi.
“Ý gì, ngươi đường đường là Đại Tinh tổng quan vậy mà lại để kẻ xâm nhập dễ dàng thoát đi. Ta hỏi ngươi ý gì mới đúng!” Thanh niên tóc đỏ không hề sợ hãi mà ánh mắt lại đầy sát khí nói.
“Tiểu tử ngông cuồng! Đừng tưởng là thiên tài tiến lên Đệ Nhị Thiên là ta sợ!” Trung niên râu dài tức giận quát lớn rồi khí thế toàn thần bùng ra. Khí lưu xung quanh gã vặn vèo, vùng không gian đó mọi thứ như đang uốn éo theo ý niệm của gã.
“Bản quân lại sợ ngươi! Nào đến đây cho ta xem thử một tên Chuẩn Thượng Tiên ngươi lợi hại ra sao hay chỉ có hư danh?” Thanh niên tóc đỏ cười nói rồi thân thể kẽ động, hai tay y dang rộng theo đó phía sau hắn một đồ án đỏ rực màu máu hiện lên. Cả thân thể y bùng ra một màng lửa đỏ, cây thương trong tay y cũng sáng rực như sắt nung và đang rung lên từng hồi chỉ chờ xuất kích.
“Được rồi…!” Lúc này, một tiếng quát lớn khiến không gian chấn động không ngừng. Theo đó những tia lôi điện trên bầu trời cũng xuất hiện như mạng nhện.
Hai người kia nghe vậy vội quay ra nhìn trung niên cao cao kia rồi vẻ mặt đầy không cam lòng nhưng vẫn thu công, không gian một lần nữa trở lên yên tĩnh.
“Xem hai ngươi xem, đều là tầng lớp trưởng thượng trong tông mà lại cư xử như những kẻ đầu đường xó trợ. Thượng Quan Viêm ngươi cũng không nên nói kiểu trách mọc đó, kẻ địch nếu quá mạnh lại mang theo Nghịch Triệu phù thì chạy thoát là chuyện bình thường nên không thể trách Tống huynh được! Nếu ngươi muốn dùng việc công để trả tư thù thì đừng trách ta!” Nam hán cao cao kia thấy hai người đã thu công thì liền lắc đầu giảng giải, cuối cùng gã lại quay hẳn sang phía thanh niên tóc đỏ răn đe.
“Hừ!” Thanh niên tóc đỏ nghe vậy thì hừ một cái rồi thu ánh mắt chỗ khác.
Trung niên râu dài họ Tống kia thì lại không có nói hay phản ứng gì, gã chỉ đứng đó vẻ mặt vô sầu vô hỉ nhưng trong đầu lại đang thầm nhủ: “Ta năm xưa khi tranh Đại Tinh Tổng quan từng đánh bại Thượng Quan Ngạo khiến tên này vẫn ấm ức. Lúc trước nếu không phải hắn tiến giai quá nhanh thì chắc cũng tìm mình rồi. Hừ! Tiểu tử này sẽ có ngày bản tôn cũng sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết!”
“Bây giờ trước tiên hãy kiểm tra lại xung quanh rồi báo lên trên để mấy vị nguyên lão điều tra làm rõ. Bích Vân hãy kiểm tra một lượt xem, ta thấy ở đây vẫn còn sót lại chút dao động của trận pháp!” Nam nhân cao cao thấy hai người kia không gây sự nữa thì gật đầu rồi lại hướng nữ tử kia đề nghị.
“Theo tia cảm ứng ba động thì ở đây vừa rồi có ba tầng pháp trận l*иg lên nhau, trong đó ta nếu không đoán sai thì có một trận pháp ức chế nguyên thần hết sức cao thâm.” Nữ tử tên gọi Bích Vân hai tay vẩy ra trước, đôi mắt sáng lên nhìn vào khoảng vật chất trong không trung nói.
“Vậy ư? Nếu người muốn thông xuống đệ tam trùng phong ấn thì ắt phải bố trí nhiều trần pháp phá cấm nhưng không hiểu cái Ích Linh trận kia là sao?” Nam nhân cao cao nghe vậy hơi trầm ngâm hỏi.
“Cái này thì cũng không rõ nhưng tha còn thấy ba động linh hồn lực cực vụn vỡ, thôi trước tiên ta sẽ dùng Động Hư bàn để tìm xem còn ai quanh phạm vi ngàn trượng quanh đây không?” Bích Vân lắc lắc đầu nói rồi lấy từ trong người ra một viên cầu cỡ đầu người, dưới bóng đêm không nhìn ra viên cầu này màu gì mà chỉ thấy nó nhẵn bóng dị thưởng, bên trong có một điểm sáng nhỏ lấp lóe không ngừng.