Chương 3: Thanh niên này rốt cuộc có thân phận gì?

Là người đứng đầu một trong bảy gia tộc hàng đầu của Nghi Thành, cuộc đời Long Cửu đầy truyền kỳ.

Năm năm trước, tập đoàn Long Môn do anh ta tự tay sáng lập ra bị các cổ đông trong công ty ác ý thâu tóm, bản thân thì bị ném từ nóc tòa nhà Quang Minh xuống và bị tàn tật cả đời. Nhưng sau ba năm ngắn ngủi, Long Cửu đã nguyên vẹn trở về Đông Hải.

Sau đó, anh ta chỉ mất một tuần đã đoạt lại vị trí ông chủ của tập đoàn Long Môn, mà những kẻ hãm hại và phản bội anh ta lúc trước đều chết ngoài ý muốn, thậm chí không ít con cháu hào môn trốn phía sau cũng chết oan chết uổng.

Hai năm sau, với đà phát triển không ngừng, tập đoàn Long Môn trực tiếp vượt mặt các danh môn và thế gia, trở thành thế lực lớn nhất Đông Hải.

Thế lực đáng sợ đằng sau buộc sáu đại gia tộc phải đầu hàng, hào môn Đế Đô muốn nhúng tay vào Đông Hải đều phải tự mình tới cửa xin lỗi.

Mấy năm nay, Long Cửu sống ẩn cư ở Đông Hải, bao người muốn gặp anh ta một lần cũng khó, hôm nay là nhân vật nào đến mà đáng để Long Cửu tự mình tới sân bay đón người.

Nhìn thấy bóng người quen thuộc bước ra khỏi lối đi sân bay, đôi mắt Long Cửu đỏ hoe, nhanh chóng tiến lên đón.

“Vân lão đại, không ngờ còn có cơ hội được gặp lại ngài.”

Vân Hiên nhìn anh ta cười: “Tiểu Cửu Nhi, xem cậu này, tốt xấu gì cũng là ông chủ lớn rồi, sao vẫn còn mít ướt như vậy, để người ta thấy lại cười cho.”

Phía sau Long Cửu, các vệ sĩ đứng ngay ngắn trang nghiêm trong mắt lộ ra vẻ khϊếp sợ.

Đường đường là lão đại Long Môn, ông vua không ngai của Đông Hải thế nhưng lại kích động đến mức rưng rưng nước mắt khi gặp một thanh niên có vẻ ngoài thanh tú, thậm chí còn gọi người ta là lão đại.

Thanh niên này rốt cuộc có thân phận gì?

“Lão đại, mời lên xe, nơi này đông người!”

Long Cửu kích động tự mình mở cửa xe ra, cung kính mời Vân Hiên lên xe, mà anh ta thì lại chạy đến vị trí tài xế.

Những người quen biết anh ta ở đây đều choáng váng, thanh niên này rốt cuộc có thân phận gì mà ngay cả Long Cửu cũng phải tự mình lái xe tới đón.

Rất nhanh, chiếc xe Phantom màu bạc mang biển số 9999 vững vàng khởi động và rời đi.

“Tiểu Cửu Nhi, đây có phải công việc kinh doanh nhỏ mà cậu nhắc tới trong thư với tôi không?” Sau khi lên xe và ngồi xuống, Vân Hiên cười hỏi.

“Đại ca đừng trêu tôi, nếu không phải anh ra lệnh cho hai anh Nhạn Bắc Đao và Vô Trần Tử giúp tôi cướp lại gia nghiệp thì hiện giờ tôi sớm đã là một cái xác trong cống nước Đông Hải rồi. Nói gia nghiệp này của tôi, không bằng nói đây là phần thưởng của anh dành cho tôi.”

Long Cửu không dám mạo phạm dù chỉ một chút, vội vàng đáp.

“Chuyện trước đây không cần phải nhắc lại.”

Vân Hiên cũng không để ý.

Năm đó, Long Cửu bước lên đảo Thiên Y, tâm đã như tro tàn. Sau khi Vân Hiên cứu anh ta, anh ta cảm động đến rơi nước mắt.

Sau đó Vân Hiên lại biết được tình huống của anh ta, anh đã giới thiệu hai người bệnh chung phòng nợ ân tình của mình cho Long Cửu.

Nhạn Bắc Đao được mệnh danh là Bắc Ảnh Cuồng Đao, là đao khách đứng đầu nước Hoa, một thanh đao gϊếŧ chết 731 cao thủ Tông Sư.

Vô Trần Tử còn là đại sư huynh của Huyền Môn, là người thừa kế đứng đầu Huyền Môn trong 500 năm nay, là cao thủ Đạo Cảnh trong truyền thuyết, tu vi có thể so với Lục Địa Thần Tiên.

Có bọn họ ra tay, đừng nói là một Đông Hải nho nhỏ, cho dù cả Đế Đô cũng có thể bị đảo lộn.

Long Cửu cung kính nói: “Lần này đại ca tới Đông Hải, không biết có yêu cầu gì để thằng đệ này cống hiến sức lực. Ngài cứ việc ra lệnh, núi đao biển lửa, Long Cửu này nhất định sẽ không nhíu mày lấy một cái.”

“Có tấm lòng là đủ rồi, nhưng có một số việc cậu không thể nhúng tay vào.” Vân Hiên lắc đầu.

Đây không phải vì anh khinh thường Long Cửu mà là lời thật lòng!

Sư phụ của anh là cường giả khủng bố cỡ nào?

Chuyện mà đến cả ông cũng không thể giải quyết được, Long Cửu là người bình thường thì sao có thể tạo ra sóng gió?

Dựa theo địa chỉ sư phụ để lại, đoàn xe đi tới một bãi đỗ xe ngoại ô thành phố.

Trong bãi đỗ xe rộng lớn này chỉ có một chiếc Audi màu đỏ đậu một mình ở chính giữa, đuôi xe có một ký hiệu của tông môn.

“Đại ca, tôi đi cùng anh!”

Long Cửu xung phong nhận việc.

“Thật sự có phiền phức đấy, tôi cũng không thể giải quyết được, các cậu đi theo cũng vô dụng! Không cần đi theo tôi, nếu cần, tôi sẽ tìm cậu.” Vân Hiên để lại những lời này rồi đi đến chỗ xe hơi màu đỏ.

Long Cửu không nói gì nữa, một người bình thường như anh ta không thể xen vào chuyện của Vân Hiên, anh ta chỉ dẫn người thận trọng nhìn chăm chú theo bóng lưng Vân Hiên.

Vân Hiên vừa bước tới chiếc xe Audi, cửa xe đột ngột mở ra.

Đầu tiên là một đôi chân thon dài cân xứng đi tất đen Balenciaga bước xuống, sau đó là một người phụ nữ mặc váy đỏ với mái tóc dài và khuôn mặt xinh đẹp bước ra từ ghế sau xe.

Thân hình thướt tha của cô gái được ôm chặt trong chiếc váy, những chiếc cúc trước ngực dường như không chịu được áp lực nặng nề như thế, gần như sắp đứt lìa. Chiếc váy đỏ và đôi môi đỏ càng khiến cô gái trông như một đóa hồng rực lửa.

“Anh là Vân Hiên?”

Không đợi Vân Hiên nói gì, người phụ nữ áo đó đã hỏi.

“Cô là?” Vân Hiên đánh giá người phụ nữ, quan sát bốn phía, nhưng vẫn không tìm thấy bóng sư phụ mình đâu.

“Tôi là Thẩm Như Ngọc, sao anh đến muộn thế, có biết tôi đã phải chờ anh bao lâu rồi không? Mau lên xe cho tôi, thời gian không còn kịp rồi.”

Thẩm Như Ngọc lườm anh một cái, trực tiếp ngồi lại vào sau xe.

Vân Hiên sửng sốt đứng tại chỗ, vừa định nói gì thì cửa sổ ghế sau hạ xuống, người phụ nữ quát: “Anh còn đần người ra đó làm gì? Thời gian gấp lắm rồi, tôi đã chờ anh mười lăm phút, nếu anh còn muốn gặp sư phụ của mình thì mau làm theo lời tôi.”

“Đây là bị bắt cóc à?”

Vân Hiên chả hiểu gì, trên đời này còn có ai có thể bắt cóc được lão môn chủ của Thiên Y Môn?

Vân Hiên ngồi vào ghế phụ, chiếc xe Audi màu đỏ lái ra khỏi bãi đỗ xe.

Đoàn người Long Cửu nhìn thấy Vân Hiên lên xe rời đi, kinh ngạc nói: “Lập tức đi điều tra chiếc xe kia là nhà ai.”

Chẳng mấy chốc, cấp dưới bên cạnh tiến lên: “Lão đại, chiếc xe đó là của nhà họ Thẩm, có điều đó chỉ là một thế lực nhỏ hạng hai ở Nghi Thành mà thôi.”

“Xe của nhà họ Thẩm?”

Long Cửu khó hiểu nói: “Tại sao ngài Vân lại cố ý rời đảo, chẳng lẽ chỉ là vì một gia tộc hạng hai thôi sao?”

Nói xong, anh ta ra lệnh: “Lập tức điều tra xem gần đây nhà họ Thẩm xảy ra chuyện gì? Nhất định phải tra ra mọi chuyện, không được để lộ bất kỳ manh mối nào.”

“Rõ!”

Cấp dưới nghe lệnh rời đi.