Chương 12: Ván thứ tư - Mãnh hổ, độc xà và chim sẻ (1)

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Bên ngoài phòng điều khiển, Romania mang theo mười tám gã tay chân ra sức đẩy nhóm sứ giả vào cái l*иg trong suốt mà thanh niên gà tây đã từng dùng. Vừa thấy Thẩm Ngọc Lưu được vác ra, hắn lập tức quay sang nói: “Vì sao lại chạy loạn?”



Thẩm Ngọc Lưu dùng tay chống lên bả vai Du Tây Kiều, cố hết sức xoay người, đáp: “Bởi vì chẳng có ai nói cho tôi biết nên chạy đi đâu và như thế nào cả.”



Romania nghẹn lời, “Tôi đã bảo tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu mà.”



“Dường như tôi đã cho rằng, tin anh nhiều lần ắt sẽ có một lần nhận được hồi báo, song đều là mộng tưởng hão huyền.”



“Ựa, ít nhất lần này tôi cũng đã tới kịp thời.”



“Đúng vậy, cho nên không phải nhận được hồi báo bình thường đâu, mà giống trúng xổ số vậy, tràn đầy vui mừng và kinh ngạc đến mức không thể nào tin.”



Romania nói: “Tôi biết “tận số” là chết hẳn, chết hoàn toàn, nhưng “xổ số” là cái gì vậy?”



Thẩm Ngọc Lưu tỉnh bơ giải thích: “Là chết quá hẳn, quá hoàn toàn.”



“…”



Thẩm Ngọc Lưu nhìn hắn, lại nói: “Làm sao anh tìm được tôi?”



Romania chỉ chỉ vào cái máy phiên dịch trên tai cậu.



Thẩm Ngọc Lưu nheo mắt: “Anh đặt thiết bị định vị trên người tôi?”



“Vì cứu cậu thôi mà.”



“Ngay khi vừa nhìn thấy tôi, anh đã đoán được tương lai của tôi tràn ngập nguy cơ lang thang đầu đường xó chợ?”



“Tôi đề phòng trước cho chắc ấy mà.”



“Lần sau xin hãy bóp chết mầm họa ngay khi nó còn trong tã lót.”



Romania hỏi Du Tây Kiều, “Có ý gì?”



Du Tây Kiều trả lời: “Cậu ta không quá hài lòng với công tác của cậu.”



Thẩm Ngọc Lưu quay đầu nhìn hắn, “Xin hãy thay đổi “không quá” thành “rất” đi.”



Du Tây Kiều vô cùng phối hợp, “Rất không hài lòng.”



Romania biện hộ: “Tôi đã cố hết sức rồi.”



“Xì, đó chính là chỗ mà tôi không hài lòng nhất.” Thẩm Ngọc Lưu dừng một chút, thật sự bị cái tư thế này tra tấn đến khó chịu, vỗ vỗ đầu Du Tây Kiều, bảo, “Đề nghị anh thả tôi xuống.”



Du Tây Kiều ung dung vác người trên vai, hoàn toàn không có ý định thả đối phương xuống, “Lý do?”



Thẩm Ngọc Lưu: “Tôi không muốn cos bao cát.”



Du Tây Kiều: “Tôi không định đấm cậu.”



“… Tôi không muốn cos tạ tay.”



“Tôi cũng không định xé cậu làm hai nửa, một tay cầm một nửa rồi làm động tác duỗi người.”



Thẩm Ngọc Lưu không thể không đánh giá cái tên thanh niên luôn ra vẻ công tử quý phái lịch thiệp nhưng thực tế lại là một gã du côn đường phố này thêm lần nữa – bộ lễ phục trang trọng cùng bề ngoài nhã nhặn cũng chẳng che giấu được cơ bắp cuồn cuộn trên người hắn ta. “Tôi không có tiền để trả phí dịch vụ cho anh đâu.”



Du Tây Kiều thả cậu xuống.



Thẩm Ngọc Lưu cảm thấy rất bất ngờ: “Không nghĩ tới anh còn có một bộ mặt con buôn.”



Du Tây Kiều nói: “Tôi bị sự kiên trì không ngừng tìm đủ loại cớ sứt sứt sẹo sẹo của cậu làm cho cảm động.”



Thẩm Ngọc Lưu: “Hiểu rồi. Người bình thường có hai mặt là lý tính và cảm tính, còn hai mặt của anh lại là con buôn cùng cảm tính.”



“…”



“Nếu anh không thích cái từ “con buôn” này, tôi có thể đổi thành con buôn, con buôn, con buôn…” Thẩm Ngọc Lưu cứng đờ, một lúc lâu sau mới giận dữ nói, “Thật có lỗi, tôi không ngờ lượng từ trong máy phiên dịch lại nghèo nàn đến như vậy.”



Thế mà nó đem tất cả những từ “con buôn” “hám tài” “mê tiền” “tham lợi” phiên dịch thành “con buôn” cả, khiến cho hình tượng học giả có vốn từ phong phú của cậu tụt xuống thành một tên cà lăm không ngừng nói lắp chỉ trong nháy mắt.



Thẩm Ngọc Lưu tỏ vẻ áy náy cực kỳ.



Du Tây Kiều nói: “Tôi đang muốn dùng cái mặt “con buôn” kia để tin tưởng cậu.”



Thẩm Ngọc Lưu: “…”



Đúng lúc ấy, một cấp dưới vội vã báo cáo: “Thiên hà Golden Lion King lại phái thêm mười lăm chiến thuyền, đang nhắm về phía chúng ta.”



Du Tây Kiều mở màn hình ra. Trên màn ảnh, mười lăm chiến thuyền dàn thành hình chữ “nhân”, nhìn qua hệt như một đàn chim nhạn (*) chậm rãi di chuyển về phía bọn họ. Thân phi thuyền lóe sáng giữa vũ trụ đen xì, chói mắt chẳng khác gì những hạt ngọc sáng ngời trong bóng tối.

(*) Chữ Nhân: 人, dàn hàng như một đàn chim nhạn

Một viên minh châu lóng lánh chiếu vào đồng tử của Romania, hắn cầm thanh lightsaber, nhiệt huyết trào dâng mà gầm gừ: “Quá tuyệt vời, anh mày đang đợi đây! Mới thịt được mỗi năm chiến thuyền, chẳng bõ bèn gì cả!”



Đáp lại lời hắn, là một sự yên lặng còn âm trầm hơn trong nhà xác.



Romania nhìn về phía Du Tây Kiều hờ hững đứng ở một bên, lại quay sang Thẩm Ngọc Lưu đang bày ra bộ dáng xem kịch vui và đám tay chân làm như mọi chuyện chẳng liên quan đến mình, xấu hổ cười cười: “Ựa, cẩn thận ngẫm lại, năm chiến thuyền cũng là chiến tích quá huy hoàng rồi, để dành cho lần sau đi.”



Du Tây Kiều chậm rãi mở miệng: “Tôi cảm thấy đề nghị của cậu không tồi.”



“Thật sao?” Romania sáng bừng con mắt.



“Thật. Tôi cho cậu một khoang cứu sinh và một thanh lightsaber, chính là thanh cậu đang cầm trên tay ấy, thành tâm chúc cậu có thể vung tay tàn sát bốn phương, vui vẻ thỏa mãn quay trở về!”



“… Thực ra giải quyết năm chiến thuyền cũng đã có thể đưa chúng ta lêи đỉиɦ rồi, tôi hoàn toàn thỏa mãn với độ cao này, xin cho phép tôi tiếp tục sống trong thỏa mãn!” Romania chắp tay trước ngực, trong mắt mơ hồ lộ ra ý tứ xin tha.



Du Tây Kiều nhướng mày: “Không phải là chẳng bõ bèn gì sao?”



Romania cầu xin nói: “Chẳng qua là miệng tôi chưa bõ bèn thôi.”



Cấp dưới nói chen vào: “Khoảng ba phút nữa, phi thuyền quân địch sẽ tiến vào tầm bắn.”



Romania nghiên cứu bàn điều khiển, “Dùng khoa học kỹ thuật của Almuth để chiến đấu với thiên hà Golden Lion King? Chúng ta sẽ nổi tiếng ngàn đời, bất kể là thảm bại bỏ chạy, hay là anh dũng hy sinh. Sếp, anh đi đâu vậy?”



Vì đổ bộ lên phi thuyền của sứ giả Almuth, bọn họ đã nối hai chiếc phi thuyền bằng một cái cầu hình ống.



Du Tây Kiều nhanh chóng chui vào ống, trở lại phòng điều khiển trên phi thuyền của mình.



Sau khi vào đây, phong thái công tử quý phái vốn đã mất đi ba phần nay lại rớt thêm ba phần nữa. Hắn ngồi mạnh xuống ghế một cách thô lỗ và cực tự nhiên, nhưng dựa vào ưu thế vượt trôi của bờ vai rộng, đôi chân dài cùng thắt lưng thon gọn trời ban, chẳng những hắn nhìn không hề thô lỗ, mà sáu phần hào khí cùng bốn phần quý khí cũng được dung hợp với nhau một cách lạ kỳ. Sự dung hòa ấy tạo thành phong cách cá nhân độc đáo của riêng hắn – vừa giống quý tộc sa sút lạc vào con đường cường đạo, lại vừa giống một nguyên soái chiến công hiển hách xuất thân từ tầng lớp bình dân.



Bất kể dùng góc nhìn của nam hay nữ, người này đều tràn đầy sức hút.



Đáng tiếc…



Hiện nay chẳng có ai quan tâm tới chuyện đó cả.



Thẩm Ngọc Lưu chỉ để ý duy nhất một vấn đề. Cậu vỗ vai Romania, nói: “Đến lúc đưa tôi về nhà rồi.”



“Ặc…”



“Xin lỗi, từ giờ trở đi, phi thuyền này sẽ do tôi làm chủ.” Du Tây Kiều biếng nhác cắt lời Romania, lại thản nhiên đón nhận ánh mắt sắc như dao của Thẩm Ngọc Lưu.



Thẩm Ngọc Lưu chậm rãi cong cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười thân thiết mà cũng quyến rũ chết người, “Mr. Du Tây Kiều vĩ đại, phiền ngài đưa tôi về nhà, mục tiêu của tôi là Trung Quốc – Địa Cầu. Cảm ơn.”



“Nhiên liệu trên phi thuyền không đủ, chỉ có thể về nhà của tôi.” Du Tây Kiều đổi sang vẻ mặt ngầu hơn.



“Cái cớ này Romania đã dùng rồi.”



“Cậu ta ăn cắp bản quyền.” Du Tây Kiều vắt một chân lên chân còn lại, bộ dáng có vẻ nhàn nhã vô cùng.



“…” Thẩm Ngọc Lưu mỉm cười, lặng lẽ quay đầu, nhắm thẳng tầm mắt vào Romania ở phía sau rồi đột nhiên trợn trừng, hung tợn lườm đối phương một cái.



Trái tim bé nhỏ của Romania run run rẩy rẩy, hắn khϊếp sợ nói với Du Tây Kiều: “Sếp…”



Du Tây Kiều cười đầy ẩn ý, “Cậu cũng biết tôi mới là sếp à?”



Romania nghẹn họng, lại cẩn thận nhìn về phía Thẩm Ngọc Lưu.



Thẩm Ngọc Lưu nheo mắt, hỏi: “Còn nhớ lời thề của anh không?”



Romania âm thầm khóc ngàn dòng sông: một bên là mãnh hổ giương nanh múa vuốt, một bên là độc xà giả dối âm hiểm… Đắc tội với ai cũng sẽ bị gặm đến xương cốt chẳng còn. Biết vậy, thà hắn cầm theo lightsaber chui vào khoang cứu sinh đi ra ngoài gϊếŧ địch, chết đi còn có thể có được cái tiếng thơm “đầu óc giản đơn nhưng dũng khí cực kỳ đáng nể”.



“Đại vương, phi thuyền của thiên hà Golden Lion King đã vào tầm bắn.” Cấp dưới phấn chấn báo cáo.



Du Tây Kiều nói: “Cắt đuôi bọn chúng.”



“Rõ.”



“Giúp tôi xem có hỏng hay không.” Thẩm Ngọc Lưu gỡ máy phiên dịch xuống, đưa cho Romania.



Romania nhận lấy, lật qua lật lại kiểm tra ba lần, xác nhận không có hư hỏng gì mới trả lại cho cậu.



Thẩm Ngọc Lưu vừa đeo máy phiên dịch lên một lần nữa, lại chợt nghe cấp dưới báo cáo: “Đại vương, bọn họ bám quá chặt!”







Vì thế cho nên, cái danh hiệu “Đại vương” mà cậu nghe được lúc nãy không phải là ảo giác.



Du Tây Kiều sờ sờ môi dưới, “Cho bọn chúng một cái thẻ vàng.”



Vừa dứt lời, phi thuyền đột nhiên chấn động.



Thẩm Ngọc Lưu nói: “Xem chừng có người ra tay trước rồi.”



Romania phát hiện Du Tây Kiều bắn ánh mắt gϊếŧ người sang đây, vì thế vội kéo tay áo của Thẩm Ngọc Lưu, nói: “Hiện tại chúng ta đang ngồi chung trên một cái thuyền.”



Thẩm Ngọc Lưu đáp lời: “Xem ra giọng điệu của tôi phải quyết liệt hơn chút nữa. Chết tiệt, tại sao có thể để người khác ra tay trước hả!”



Đèn tín hiệu yêu cầu liên lạc trên bàn điều khiển chợt lóe lên, xua tan cảm giác xấu hổ khiến người khó thở hiện tại.



Du Tây Kiều chấp nhận yêu cầu liên lạc, ngay sau đó, khuôn mặt đẹp trai của Sở Anh Lan lập tức sáng lên ở chính giữa màn hình, cả khoang thuyền cũng nhờ thế mà được chiếu tỏ. “Không ngờ chúng ta có thể gặp lại nhau nhanh như vậy, tôi vốn tưởng sau khi anh tách khỏi Công chúa Hoa Mỹ Mộng thì sẽ giống sao băng biến mất trong vũ trụ chứ. Vì tránh những phiền toái không cần thiết, tôi nghĩ tôi vẫn nên gọi anh là Mr. Du thì hơn.”



Du Tây Kiều nhún vai, nói: “Sao băng chưa bao giờ biến mất trong vũ trụ cả, anh không nhìn thấy nó, đơn giản là vì ánh mắt anh quá thiển cận thôi.”



“Nghe nói, chỉ cần Mr. Du ra tay thì chắc chắn sẽ mang được thắng lợi trở về, quả nhiên danh bất hư truyền.” Sở Anh Lan mỉm cười, nhận lấy ly rượu vang phục vụ bàn đưa đến, lắc nhẹ mấy cái, “Cảnh sắc trong phòng tư liệu có khiến cho anh lưu luyến quên mất đường về không? Nếu còn chưa thấy rõ, có thể quay lại chỗ tôi ngồi chơi một chút.”



Du Tây Kiều đáp: “Đây là gian phòng tư liệu mến khách nhất mà tôi từng thấy, tôi sẽ cân nhắc đề nghị của anh thật cẩn thận.”



Cùng lúc ấy, cấp dưới nhỏ giọng nói: “Chúng ta đã bị bao vây.”



Thẩm Ngọc Lưu nhíu mày. Mặc dù cậu hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của Du Tây Kiều, nhưng Romania nói đúng, hiện tại cậu và bọn họ đang ngồi chung trên một cái thuyền, nếu Du Tây Kiều chết, chắc chắn cậu sẽ bị chôn theo.



“Tuy rằng lòng tôi muốn nhìn thấy chiếc phi thuyền mang theo tất cả những gương mặt khiến tôi không vui này tan thành tro bụi, nhưng xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, tôi đồng ý cho các người đầu hàng.” Sở Anh Lan dừng một chút, chuyển ánh mắt sang phía Thẩm Ngọc Lưu, “Bao gồm cả cô, cô Salalah kiêm Sagaga dối trá ạ.”



“Vinh hạnh cho tôi quá, thưa ngài Điện hạ nhàm chán chẳng chút dễ thương.”



Thẩm Ngọc Lưu mỉm cười với cái màn hình, sau đó quay sang nhìn Du Tây Kiều, “Đại vương! Cố lên!”



Cậu nói những lời này chẳng qua là để tỏ rõ lập trường của mình, song chẳng ngờ lại nhận được hiệu quả không tưởng.



Du Tây Kiều lười biếng đột nhiên ngồi thẳng dậy, chỉ vào Sở Anh Lan, nói: “Tôi hy vọng cậu không điều hơn mười lăm chiến thuyền tới đây.”



Sở Anh Lan nheo mắt.



Du Tây Kiều cắt đứt liên lạc, nhập một đường link bí mật vào khung địa chỉ trên máy tính, màn hình lập tức bắn ra giao diện điều khiển ẩn. Siêu máy tính Emma dịu dàng hỏi: “Xin nhập khẩu lệnh.”



Du Tây Kiều nói: “Kết thúc công việc ăn thịt.”



Emma đáp lời: “Khẩu lệnh đúng. Bàn điều khiển ẩn đã được kích hoạt!”



Hai cái bàn điều khiển chậm rãi dâng lên ở hai bên ghế ngồi của Du Tây Kiều.



“Uỳnh, ầm ầm…”



Phi thuyền rung động rất khẽ dưới đòn công kích của đối phương.



Thẩm Ngọc Lưu dứt khoát ngồi xuống đất, nhìn những bông hoa lửa không ngừng bùng nổ ở bên ngoài khoang thuyền.



Cấp dưới tẫn trách báo cáo: “Cánh phải của phi thuyền đã đứt, vòng bảo vệ ngoài kho năng lượng chỉ còn 35%.”



“Có ý gì?” Thẩm Ngọc Lưu vểnh tai.



“Tức là phi thuyền thiếu mất một miếng kim loại mà tôi chưa từng biết đến tác dụng của nó… Và nếu một chỗ nào đó lần lượt dính chưởng ba lần thì chúng ta lập tức dắt tay nhau đi gặp cụ tổ.” Romania chui vào bàn điều khiển bên cạnh Du Tây Kiều, “Emma, mở hệ thống công kích bằng tay đi.”



“Không, đưa hệ thống công kích vào chế độ tự động, chuẩn bị hệ thống di chuyển hình cầu và l*иg phòng hộ mặt kính.” Du Tây Kiều không để ý tới sắc mặt xìu đi trong nháy mắt của Romania, nhanh chóng ra chỉ thị.



Thẩm Ngọc Lưu thấy thân phi thuyền phát ra những tiếng “cành cạch” cực rõ ràng, cứ như lớp vỏ của nó đang thay hình đổi dạng vậy. Cậu không thể chuyển góc nhìn của mình ra ngoài phi thuyền, nên chỉ đành phỏng đoán, “Chúng ta đang cưỡi Transformers à?”



Romania không có việc gì làm, buồn bực đáp: “Đúng vậy, phi thuyền dùng đầu óc của nó để xử lý tất cả, chẳng qua chúng ta bất cẩn đặt chân lên một chuyến lữ hành thuận buồm xuôi gió mà thôi.”



Đang nói, hắn lại thấy Du Tây Kiều rút tay lái ra khỏi bàn điều khiển.



Romania ghen tị đến giậm chân, “Thật không công bằng.”



“Khi cậu bắt đầu gọi tôi là sếp thì phải biết, giữa trên và dưới, vĩnh viễn không thể có công bằng. Khởi động l*иg phòng hộ mặt kính!” Du Tây Kiều vừa nói vừa cầm chặt tay lái, dùng sức ấn xuống.



Thẩm Ngọc Lưu chỉ thấy bên ngoài khoang thuyền chợt sáng bừng lên, tên lửa bắn ra bốn phía, nhưng thân thể cậu lại không ngừng chìm xuống theo cái phi thuyền.



“Muốn biết chuyện gì xảy ra à?” Du Tây Kiều mở màn hình lên.



Thẩm Ngọc Lưu nhìn thấy một cái vòng lửa được tạo thành từ mười lăm bộ hài cốt chiến thuyền đang bốc cháy hừng hực giữa vũ trụ, “Có một hồn ma chui vòng lửa à?”



Du Tây Kiều nói: “Sức tưởng tượng của cậu luôn vượt ngoài dự liệu của tôi.”



Thẩm Ngọc Lưu tiếp lời: “Có lẽ điều anh muốn nghe chính là ‘Chúc mừng anh đã giải quyết mười lăm chiến thuyền một cách thật thần kỳ, làm tốt lắm, Đại vương’.”



Romania giải thích: “L*иg phòng hộ mặt kính có thể khiến công kích của đối phương bị dội ngược. Đương nhiên, không phải tất cả các loại công kích đều dội ngược được, laser có khả năng phản kích cao hơn so với tên lửa nhiều. Hệ thống di chuyển hình cầu chính là, lớp vỏ phi thuyền sẽ tổ hợp lại thành hình dạng một quả bóng… Nhưng quả bóng này không đúng chuẩn cho lắm, vì những hạn chế của khoa học kỹ thuật hiện giờ, nên bề ngoài của nó không trơn tru nhẵn nhụi, hơn nữa còn hơi hơi giống một quả trứng gà. Có điều, sau khi biến thành hình cầu, nó có thể di động theo bất cứ phương hướng nào, chứ không phải chỉ có tiến hoặc lùi như ô tô ở Địa Cầu. Vừa rồi, sếp đã lợi dụng l*иg phòng hộ mặt kính để dội ngược đòn tất công của bọn họ, đồng thời nhanh chóng rút lui khỏi chiến trường, đúng là xử lý vô cùng ngon nghẻ.”



Thẩm Ngọc Lưu hỏi: “Chẳng lẽ đối phương không đề phòng?”



Romania nói: “L*иg phòng hộ mặt kính là sản phẩm khoa học kỹ thuật độc quyền của thiên hà Mercenary.”



“Nói cách khác, các anh vừa bại lộ thân phận.”



“Ặc…” Romania kinh ngạc nhìn về phía Du Tây Kiều.



Du Tây Kiều còn đang thưởng thức chiến tích mà mình vừa tạo ra, lơ đễnh đáp: “Ai mà quan tâm?”



“Đây hình ảnh phi thuyền gửi tới trước khi phát nổ.” Quản gia tận trách mở màn hình máy tính.



Sở Anh Lan bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cái phi thuyền biến thành một quả trứng kim loại chỉ trong nháy mắt, đồng thời dội ngược tất cả công kích trở về, ngay sau đó, mười lăm chiến thuyền của hắn lập tức tan thành tro bụi. “L*иg phòng hộ mặt kính, một hệ thống phòng ngự khiến người ta phải ước ao.”



Quản gia nói: “L*иg phòng hộ cá voi của thiên hà chúng ta cũng chẳng kém cạnh chút nào.”



Sở Anh Lan: “Đáng tiếc lại có giới hạn hấp thu.”



“Tôi sẽ truyền đạt bất mãn của ngài tới bộ phận nghiên cứu khoa học quân sự, đốc thúc bọn họ tăng cường nghiên cứu.”



Sở Anh Lan lại nói: “Sao đoạn tư liệu này ra thêm một bản.”



Quản gia: “Thực ra tôi cảm thấy hơi khó hiểu, rõ ràng ngài đã đoán được thân phận thực sự của Du Tây Kiều, vì sao còn muốn dùng mười lăm chiến thuyền vào mục đích thăm dò nữa? Chẳng lẽ là để kiểm nghiệm khả năng của l*иg phòng hộ mặt kính sao?”



Sở Anh Lan khẽ mỉm cười: “Ông đoán xem, nếu nhìn thấy những hình ảnh này thì Công chúa Hoa Mỹ Mộng sẽ có biểu cảm như thế nào đây?”



Quản gia sửng sốt.



“Nhất định là rất phấn khích, bạn nhảy đích thân đưa tới thiên hà Golden Lion King lại công kích chính phi thuyền của thiên hà Golden Lion King. Tôi tương đối nóng lòng muốn ăn tối cùng Công chúa.”



Quản gia bừng tỉnh: “Gặp phải tình huống ấy, nhất định Công chúa sẽ xấu hổ mà tiếp tục trốn tránh Điện hạ.”



Khóe mắt Sở Anh Lan bất giác giật giật một chút. Là người thừa kế của thiên hà Golden Lion King, con đường tình duyên của hắn luôn luôn thuận lợi, bị từ chối không lưu tình như vậy vẫn là lần đầu tiên. Tuy rất có thể suy tính của Hoa Mỹ Mộng là xuất phát từ lập trường của hai bên, nhưng hắn vẫn cứ cảm thấy mình đã thất bại. Đó cũng là một trong những lý do khiến hắn muốn tin tưởng lời nói dối của Thẩm Ngọc Lưu – Ở sâu trong nội tâm, hắn càng muốn tiếp thu cái cách nói, thật ra Hoa Mỹ Mộng rất hy vọng được gả cho mình.



“Đúng rồi, thiên hà Mercenary thì thế nào? Cứ để mặc bọn họ rời đi sao?”



“Tùy tiện phái người ‘hộ tống’ bọn hắn một đoạn đi, tránh tỏ ra chúng ta khinh thường quá mức. Thật ra, so với việc đối phó đám người ấy, tôi lại thấy hiếu kỳ về mục đích của bọn hắn hơn.”



Quản gia nói: “Phòng tư liệu không có bất cứ tổn thất gì, bên trong siêu máy tính từng chứa đựng một ít tư liệu cũ, nhưng không lâu trước đó đã bị Kỳ vương phái người tới chuyển đi.”



“Kỳ vương?” Sở Anh Lan lắc lắc cái ly như có điều suy nghĩ.



Sau khi tiêu diệt truy binh, phi thuyền Emma khôi phục thân hình thon thả của mình, bay qua vũ trụ với tốc độ tối đa.



Thẩm Ngọc Lưu nghe những tiếng “Đại vương” không ngừng vang lên bên tai, nhỏ giọng hỏi Romania: “Từ ngữ trong máy phiên dịch có thể sửa đổi thủ công được không?”



Chỉ cần không đề cập tới chuyện về nhà, cái gì cũng dễ dàng thương lượng. Romania trả lời không chút do dự: “Có thể chứ, cậu muốn sửa từ nào?”



Thẩm Ngọc Lưu cũng không chút do dự mà trả lời: “Đại vương.”



“…”



Du Tây Kiều liếc mắt sang đây, “Từ này có vấn đề gì?”



Thẩm Ngọc Lưu nói: “Không có gì, chẳng qua mỗi lần nghe nó, tôi sẽ nghĩ tới một vấn đề quái dị của sừng bạc sừng vàng.”



“Tây Du Ký” hấp dẫn nhất không phải ở chỗ ai cũng biết nó sẽ quay lại tàn sát khán giả vào mùa hè tới, mà ở những diễn viên phụ trời sinh không ăn hình vẫn có thể đẹp ngang ngửa những vai chính trong các bộ phim truyền hình khác mà không cần phẫu thuật thẩm mỹ. Ultraman (*) hot không? Nhưng có bao nhiêu người nhớ rõ Ultraman đã tiêu diệu bao nhiêu quái thú, và những quái thú nọ tên gì, tinh thông cái gì nào?

(*) Ultraman: siêu nhân điện quang là đại diện cho lớp con người có khả năng và sức mạnh siêu phàm (biến lớn, mình thép,…) để chống lại những con quái thú khổng lồ. Anh cả trong 3 superheroes đứng đầu Nhật Bản hiện nay. Bắt đầu với series phim Ultra-Q (năm 1964), vốn thuộc thể loại sci-fi và kinh dị. Chuyện kể về 1 nhóm đặc nhiệm, với những vũ khí và trang bị tối tân, điều tra những vụ việc bí ẩn liên quan tới người ngoài hành tinh và vài con quái vật khổng lồ.

Du Tây Kiều hoài nghi hỏi: “Vấn đề quái dị là gì?”



Thẩm Ngọc Lưu trả lời: “Tôi gọi tên anh anh có dám trả lời không?”



“Vì sao lại không dám?”



Thẩm Ngọc Lưu tóm nhẹ đầu Romania để giả vờ như đang cầm cái hồ lô màu tím đỏ, “Du Tây Kiều.”



“… Sao?”



Thẩm Ngọc Lưu búng vào miệng Romania, nói với Du Tây Kiều: “Dựa theo tình huống trong truyện, lúc này anh đã bị hút vào trong bụng của hắn rồi.”



Du Tây Kiều: “…”



Romania lộ ra vẻ mặt cầu xin, nói: “Sếp, nếu phải lựa chọn giữa ăn cỏ và ăn anh, tôi sẽ lựa chọn phương án một mà không hề do dự.”



Du Tây Kiều: “…”



Thẩm Ngọc Lưu bị ánh mắt nhìn như sắc bén nhưng thực tế lại vô cùng u oán của Du Tây Kiều làm cho toàn thân khó chịu, đành giải thích: “Địa Cầu có một bộ tiểu thuyết tên là “Tây Du Ký”, trong đó có một đôi yêu quái, một là Đại vương sừng vàng, một là Đại vương sừng bạc, bọn hắn có một cái pháp khí có thể hút người. Khi bọn hắn cầm pháp khí hô tên người khác, chỉ cần đối tượng trả lời, pháp khí sẽ lập tức hút đối tượng vào.”



Du Tây Kiều nói: “Tôi sẽ không bị hút vào đâu.”



Thẩm Ngọc Lưu gật gù: “Đúng vậy. Không có máy phiên dịch, nhất định bọn hắn không thể đọc đúng tên anh, anh thật an toàn.”



“Đọc đúng cũng vô dụng.” Du Tây Kiều tung ra một nút thắt cho câu chuyện.



Đáng tiếc, chẳng có ai quan tâm.



Thẩm Ngọc Lưu rất không hứng thú.



Cấp dưới báo cáo: “Đại vương, lại có bốn chiến thuyền của thiên hà Golden Lion King đuổi theo chúng ta.”



Romania kinh ngạc: “Nhanh vậy?”



“Chỉ có bốn chiến thuyền, hiển nhiên chỉ là đến tiễn chân xã giao thôi.” Du Tây Kiều nói, “Imma, cho bọn chúng vài cái pháo hoa thay lời cảm tạ.”



Không có bất cứ phản ứng gì.



Du Tây Kiều nhìn cả đám người rơi vào câm lặng, hỏi: “Imma, làm sao vậy?”



Romania ghé qua, nhỏ giọng nói: “Nếu ngài đang hỏi siêu máy tính của chiến thuyền này thì… nó tên là Emma.”



Du Tây Kiều tỉnh bơ hỏi: “Emma, vừa rồi không nghe thấy tôi gọi cô sao?”



Bàn điều khiển truyền ra giọng nói điện tử lạnh băng của Emma: “Chuẩn bị bắn pháo hoa chúc mừng… 5, 4, 3, 2, 1. Mệnh lệnh của ngài đã được thực thi, đại cu!”



Du Tây Kiều: “…”



Romania vô cùng lo lắng, “Emma giận rồi.”



Du Tây Kiều: “Vừa khéo, tôi cũng vậy.”



Romania: “…”



Thẩm Ngọc Lưu hỏi Romania: “Anh ta vẫn luôn như thế à?”



Romania: “Cậu hỏi phương diện nào?”



Thẩm Ngọc Lưu: “Dễ quên, ngây thơ, thích giận dỗi… tất tần tật.”



Du Tây Kiều cắn răng cười: “Tôi nghe được đấy nhé.”



Thẩm Ngọc Lưu bổ sung: “Trừ mỗi cái nghễnh ngãng ra thôi.”



Romania: “…” Hắn chính là con chim sẻ nhỏ đóng vai vật hy sinh khi bất cẩn đi qua mặt trận của mãnh hổ và độc xà.



Để đáp lễ đạn pháo vừa nhận được, phi thuyền của thiên hà Golden Lion King cũng bắt đầu công kích, bắn mấy chục miếng vuốt thép ra, dù là Emma nhanh nhẹn cũng dính mất vài chưởng. Phi thuyền đột nhiên nảy lên như động đất.



“Là đạn gây chấn động!” Đạn gây chấn động là phát minh của đám cướp vũ trụ, lợi hại đến mức có thể khiến cho người trong phi thuyền bị lắc đến xỉu đi, sau này được các hành tinh lớn dùng để trấn áp bạo loạn và đề phòng khủng bố.



Bọn người Romania đã từng được huấn luyện để chịu đựng loại đạn này nên cũng không có cảm giác gì. Song Thẩm Ngọc Lưu thì lại cảm thấy toàn thân như bị bỏ vào máy xay sinh tố, đầu váng mắt hoa, dạ dày từng đợt sôi trào, thân thể hoàn toàn mất trọng tâm, ngả nghiêng lảo đảo. Loại chấn động này chỉ diễn ra trong nửa phút đồng hồ, thế nhưng lại như còn lâu hơn cả thế kỷ.



Cảm giác khốn khổ ấy khiến cậu nhớ đến trận viêm ruột thừa ngày trước, đúng thực là sống không bằng chết.



Chờ khi cậu tỉnh táo lại, phát hiện mình đang quỳ giữa hai chân Du Tây Kiều, hai tay còn nắm chặt tay áo đối phương nữa.



Du Tây Kiều không hề nhúc nhích, mãi đến khi thấy cậu ngẩng đầu, mới nói: “Tấm lòng của cậu, tôi đã hiểu.”



Thẩm Ngọc Lưu đỡ đầu, đại não vẫn bị vây trong trạng thái hỗn loạn.



Du Tây Kiều: “Tôi có thể cố gắng thu nhận cậu.”



Thẩm Ngọc Lưu yếu ớt mở miệng: “Có thể cố gắng gượng thêm chút nữa, đưa tôi trở về Địa Cầu được không?”



“Thu nhận cậu đã là giới hạn cuối cùng của tôi rồi.”



“…”



Thẩm Ngọc Lưu chậm chạp đứng lên, bẻ lại cổ áo sơmi, vuốt phẳng nếp nhăn trên ngực, điều chỉnh tay áo cho tử tế, sau đó xoay người đi về phía khoang thuyền trước ánh mắt nghi ngờ của tất cả tại mọi người.



Du Tây Kiều cảm thấy rất bất ngờ: “Cậu đi đâu vậy?”



Đầu cũng không quay lại, Thẩm Ngọc Lưu nói: “Về nơi trú ẩn.” Tốt nhất là nơi nào có thể khóa lại được, tránh cho mình không nhịn nổi mà lao ra bóp chết hắn.