Tuy là Hắc Lão Tam đang ngồi trên xe lăn, nhưng vẫn khó mà sửa được dáng vẻ bệ vệ kiêu căng.
Vương Thuỵ Phàm nhìn thấy Hắc Lão Tam, lập tức bò dậy, chạy đến phía sau lưng Hắc Lão Tam, tức giận chỉ vào Trương Hiên lớn tiếng hét: “Đánh cho tao, đánh chết cho tao, có chuyện xảy ra thì tôi sẽ chịu trách nhiệm!”
“Được, các anh em, đánh...” Hắc Lão Tam cười hung ác.
Chỉ có điều ông ta chưa nói hết câu, đã bị một giọng nói khác cắt ngang.
“Hắc Lão Tam, nếu tôi không nhớ nhầm, bây giờ ông nên ở trong tù mới phải.”
Trương Hiên kéo Hạ Mộng ra sau lưng mình, điềm đạm nói.
Giọng nói tuy nhẹ, nhưng lại làm cho Hắc Lão Tam cảm thấy không rét mà run.
Giọng nói này, cả đời này ông ta cũng không quên được.
Những tên đàn em ở sau lưng ông ta đã xông ra.
Nhìn thấy cảnh này, Hắc Lão Tam đã bị dọa cho ngây ra: “Dừng tay! Trở lại đây hết cho ông!”
Lần trước, bọn họ có súng trong tay mà vẫn bị hạ gục, huống hồ chi lần này ông ta đến gấp như vậy, cũng không mang theo bất cứ cái gì.
Mà đối mặt với loại không giống người này, súng thật sự có tác dụng sao?
Nghe đại ca nói, những người xông ra há hốc mồm, sau đó chạy về lại.
“Hắc Lão Tam, ông có ý gì? Lời mà Vương Thuỵ Phàm tôi nói có phải không có tác dụng gì không? Chẳng lẽ bắt tôi phải gọi cho em rể tôi một cú điện thoại hay sao?”
Vương Thuỵ Phàm tức giận thét lên.
“Ông muốn tự gọi cho bên Công an, hay tôi đưa ông đi?”
Trên mặt Trương Hiên mang theo một nụ cười ôn hòa, cười mỉm nói.
Hạ Mộng: “...”
Tiểu Phương: “...”
Vương Thuỵ Phàm: “...”
Bị ngốc hả?
Anh để một tên tàn nhẫn trong giang hồ đi tự thú?
Phải biết là, Hắc Lão Tam là do gia đình của em rể anh ta dùng rất nhiều sức lực mới kéo ra được.
Giây khắc sau mọi người đã ngây ra.
Chỉ thấy Hắc Lão Tam mới nãy còn oai phong lẫm liệt, run lẩy bẩy gọi điện cho bên Công an.
“Đây là bên Công an đúng không? Tôi là Hắc Lão Tam, tôi muốn tự thú, tôi...”
Mọi người nghẹn họng nhìn cảnh này một cách trăn trối.
Một câu nói, làm cho một đại ca phải chủ động đi tự thú.
Tất cả mọi người không thể tin được nhìn Trương Hiên.
Người này là ai?
“Đi, đẩy tao đến chỗ Công an đi.”
Hắc Lão Tam không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa, còn ở đây thì cảnh tượng hôm đó sẽ xuất hiện lại một lần nữa trước mặt ông ta.
Hạ Mộng cùng những người khác ngây ngốc nhìn đám người chán chường rời khỏi.