Chiếc xe này phổ biến nhiều người dùng, nhưng một người có thể điều động máy bay đặc chủng của Trấn Võ Quân, tại sao lại lái một chiếc xe không có nhãn hiệu như vậy?
Nếu chiếc xe này không được gắn biển số quân đội, có lẽ còn không được phép lưu thông trên đường nữa kìa...
Sau khi lên xe, Tiểu Linh khẽ chọc Trương Nhược Hi và nhỏ giọng hỏi: “Nhược Hi, chúng ta đi đâu bây giờ?”
Trương Nhược Hi liếc nhìn hai cô gái không nói nên lời, hai người có thể biểu hiện lộ liễu hơn được nữa không? Bốn con mắt to gần như đang treo trên người anh cô rồi.
Đặc biệt là Tiểu Phương, một cô gái lạnh lùng đến dường nào, giờ đây ánh mắt cô ấy nhìn anh trai cô đã trở nên nóng hừng hực, vô cùng có tính chiếm hữu.
Ba cô gái nhỏ tưởng rằng đã rất cẩn thận, nhưng người trong xe lại là người thế nào, mọi cử động của họ làm sao có thể thoát được ánh mắt của Cổ Thành Bắc được đây?
Nhận thấy biểu hiện của Trương Nhược Hi có chút mất tự nhiên, Cổ Thành Bắc bật cười.
“Ông ơi, ông thấy gì mà vui vậy?”
Đúng lúc này, một giọng nói ngây thơ vang lên sau lưng.
Khuôn mặt của Cổ Thành Bắc đột nhiên trở nên khó coi như thể anh ta vừa nuốt phải một con ruồi vậy.
Vẻ mặt Tiểu Linh rụt rè, có chuyện gì vậy? Có phải cô ấy đã nói gì sai không?
Bạch Hổ đang lái xe phía trước không thể nhịn được nữa mà cười ra tiếng.
Khóe miệng Trương Hiên cũng hơi nhếch lên.
Thoạt nhìn thì Cổ Thành Bắc như thể đã 60 hay 70 tuổi, thực sự thì anh ta mới chỉ mới 38 tuổi mà thôi.
Trông anh ta già như vậy là do những công pháp mà bản thân theo học.
Trương Hiên gọi anh ta là ông cụ, cũng chỉ là nói đùa mà thôi.
Trở lại biệt thự, bỏ qua tiếng la mắng của Tiểu Linh và Tiểu Phương, anh đi thẳng đến đại sảnh, nơi Thanh Long đang đợi.
“Thế nào?”
“Anh à, em không tìm thấy, người đó dường như biến mất vào trong không khí vậy, hơn nữa Hạ Mộng dường như đã mất trí nhớ về người đó rồi.”
Nghe vậy, Trương Hiên trợn to hai mắt: “Tiếp tục điều tra!”
“Vâng!” Thanh Long cung kính chào, sau đó thận trọng nói: “Ông Cao gọi điện thoại đến, kêu anh trong khoảng thời gian này không được dùng nội lực, nếu không rất có thể sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.”
Nghe thấy cái tên này, trên mặt Trương Hiên lộ ra một chút ấm áp, bấm điện thoại, nhàn nhạt nói: “Chưa chết à?”
“Tên nhóc cậu còn chưa chết, làm sao ông đây chết được?” Có tiếng cười và cả tiếng chửi rủa ở bên kia.