...
Nhà họ Trương.
Nghe được tin tức từ những người trong tộc đem về, sắc mặt Trương Kế Giang càng thêm âm trầm, ánh mắt ông ta trở nên oán độc.
Chẳng trách tên súc sinh đó không kiêng nể gì cả, hóa ra là đã từng vào Trấn Võ Quân.
Nhìn thấy bộ dạng của Trương Kế Giang, tất cả những người thuộc nhà họ Trương xung quanh đều câm như hến, không dám nói lời nào.
Một lát sau, Trương Kế Giang nắm chặt hai tay, con mắt hơi hơi nhíu lại, lạnh giọng lẩm bẩm: “Cho dù anh ta từng vào Trấn Võ Quân, thì có thể làm gì chứ? Cho dù Trấn Võ Quân có cường thịnh trở lại, thì có thể can thiệp đến cái thành phố Đông Sơn này hay sao?”
Chưa kể, Trương Hiên ở đây chỉ có thể được coi như một con rồng qua sông mà thôi.
Nhà họ Trương bây giờ chính là thế lực mạnh nhất ở thành phố Đông Sơn này, là người bảo đảm cho GDP thành phố Đông Sơn, có thể nói, chỉ cần nhà họ Trương hắt xì một cái, thành phố Đông Sơn cũng phải run rẩy ba bốn lần.
Chính phủ Z chắc chắn sẽ không cho phép nhà họ Trương xảy ra bất cứ chuyện gì, đối phó với nhà họ Trương chính là đối phó với Chính phủ Z, Trấn Võ Quân lẽ nào muốn giúp đỡ Trương Hiên đối phó Chính phủ Z hay sao?
Còn nữa, Trương Hiên thật sự là quá phách lối, mấy ngày hôm trước, mới vừa tiêu diệt nhà họ Hoắc, tuy là anh đi làm hòa bị Chính phủ Z cự tuyệt, thế nhưng, nói trắng ra là lúc gặp mặt, đã có người oán trách Chính phủ Z.
Bây giờ là xã hội công bằng, giống như Trương Hiên vậy, sớm muộn sẽ khiến cho người người oán trách.
Nghĩ tới điều này, Trương Kế Giang bỗng nhiên cảm giác Trương Hiên không có gì đáng sợ cả.
Trước đây, chẳng qua là ông ta bị danh tiếng Trấn Võ Quân dọa sợ, bây giờ suy nghĩ một chút, Trấn Võ Quân thật sự rất mạnh, Nhưng đã là chiến sĩ bảo vệ nhân dân thì không bao giờ có thể tham dự vào ân oán cá nhân.
Sau khi đã suy nghĩ rõ ràng những điều này, Trương Kế Giang hướng về phía người bên cạnh hỏi: “Lâm Thành Quý thực sự bị doạ cho sợ hãi mà trở về sao?”
Không đợi người đó trả lời, ông ta nói tiếp: “Đường trở về thành phố Đông Sơn rất xa xôi, mọi người nói xem có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?”
Người chung quanh nghe được câu này, không kiềm được rùng mình một cái.
Người chưởng quản muốn... Ra tay với Lâm Thành Quý sao?
Bên ngoài khách sạn, khi nhìn chiếc xe không có gì nổi bật, ánh mắt của Tiểu Linh có chút kỳ quái.