Những người đó nghe thấy câu này, đột nhiên cảm thấy vị trí của bọn họ quan trọng bao nhiêu.
Mười mấy năm sau, khi những người này trở thành người lãnh đạo của bên Công an của nước H, mỗi một người đều vẫn cảm kích Trương Hiên khi nhắc đến cảnh này.
Nhậm Gia Hưng nghe thấy sẽ bị người bên Công an bắt giữ, lập tức ngất đi vì sợ hãi.
Mặc dù anh ta không đoán được thân phận thật sự của Trương Hiên, nhưng người có thể điều động được chuyên cơ của Trấn Võ Quân, chắc chắn là một người có quyền lực không hề tầm thường.
Nghĩ đến những lời Trương Hiên dặn dò mấy người bên Công an trước đó, anh ta bị dọa sợ đến phát ngốc.
Vốn dĩ, anh ta còn nghĩ sau khi bị bên Công an bắt đi, anh ta có thể lôi kéo mối quan hệ rồi bản thân sẽ được thả ra ngoài.
Nhưng người này nói, trên thế giới này còn có ai dám phạm phải sai lầm lớn nhất thế giới để cứu anh ta ra ngoài?
Đời này anh ta làm nhiều việc xấu như vậy, tù chung thân, e rằng đó đã là mức hình phạt nhẹ nhất.
Hơn nữa, bên Công an chắc chắn sẽ suy xét cảm nhận của người này, như thế thì…
“Về nhà tôi đi, khoảng thời gian này, có lẽ em gái tôi phải nhờ tới anh rồi.”
Nói xong, lúc Trương Hiên muốn rời đi, anh liếc nhìn Lâm Thành Quý đang sợ hãi, anh nói với vẻ lạnh nhạt: “Tôi chỉ cho cậu ba ngày, cút về nhà họ Lâm cho tôi.”
“Nhà họ Lâm sao?”
Cổ Thành Bắc cau mày: “Nhà họ Lâm của Lâm Thiên Nam sao? Chính là cái tên khốn nhát gan như chuột cũng dám gây chuyện đó sao? Có cần tôi đi một chuyến không? Nếu cậu ta trung thực thì thôi, còn nếu như không trung thực thì cứ tiêu diệt đi!”
Đối với gia tộc lớn nhất tỉnh Lỗ Bắc, mở miệng nói “tiêu diệt đi”, thì đây là một việc rất ngạo mạn, nhưng nếu câu này được thốt ra từ miệng một ông lão thì cũng chỉ điều dĩ nhiên mà thôi.
Lâm Thành Quý nghe thấy vậy cũng không thể ở lại nữa, những gia tộc như bọn họ ít nhiều gì cũng sẽ có những chuyện mờ ám ở phía sau, nếu như Trấn Võ Quân nói sẽ điều tra, thì nhà họ Lâm bọn họ cũng sẽ bị tiêu diệt, e rằng đó cũng chỉ là việc trong vài giờ đồng hồ.
Người khác nói câu này, anh ta sẽ coi như là đang khıêυ khí©h nhà họ Lâm, nhưng câu này lại được thốt ra từ miệng của Trấn Võ Quân, không có ai dám coi thường.
Ngay cả vệ sĩ ngã trên mặt đất cũng không đoái hoài gì nữa, anh ta bò dậy rồi chạy ra ngoài.