Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Vương Trở Về

Chương 71

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Được rồi, phá hỏng lễ đính hôn của cậu? Lẽ nào hôm đó cậu tới tiệc đính hôn được sao? Là ai nằm bẹp trên người gái không dậy nổi?”

Trương Phong cười lớn, thuận tay vuốt ve Mạnh Lỵ, làm cô ta ngại ngùng.

“Cậu hiểu cái gì? Đấy là mệnh lệnh của ông cụ trong nhà, nếu như không hoàn thành, sau này nhà họ Lâm sẽ không còn việc gì là của tôi nữa.” Lâm Thành Quý nói một cách buồn bực.

Nghe đến đây, Mạnh Lỵ đang ở trong lòng Trương Phong trở nên đố kị.

Tại sao?

Dựa vào cái gì chuyện tốt nào cũng là của cô ta cơ chứ?

“Vì sao vậy?” Trương Phong không hiểu, tuy Trương Nhược Hi cũng thuộc nhà họ Trương giống anh ta, nhưng anh ta chưa bao giờ coi Trương Nhược Hi như em gái mình.

Đối với anh ta, Trương Nhược Hi chỉ là một người được nhặt từ bên ngoài về nuôi mà thôi, không có bất kì quan hệ huyết thống gì với anh ta cả.

Nghe Trương Phong hỏi câu hỏi mình đang thắc mắc, Mạnh Lỵ dựng thẳng lỗ tai lên nghe.

“Tôi cũng không biết, ông cụ cũng không nói, kệ đi, so với những anh em khác của tôi, nhiệm vụ của tôi là nhẹ nhàng nhất rồi.”

“Cưới thì cưới thôi, cũng không cản trở việc tôi chơi gái, có thể khiến tôi chở thành người chưởng quản nhà họ Lâm, mỗi ngày cung phụng cô ta là được!”

Đang nói, Trương Hiên dẫn Trương Nhược Hi đi ra từ phòng bao.

Trương Nhược Hi vừa ra liền nhìn thấy Lâm Thành Quý, trong lòng Lâm Thành Quý lại là một cô gái vô cùng phóng đãng, nhìn mặt là biết tuổi cô ta không lớn.

Cảm thấy em gái mình hơi rùng mình, Trương Hiên nhìn về phía những người đó.

“Trương Nhược Hi, cô có ý gì? Đính hôn với ông đây còn lêu lổng với thằng đàn ông khác, cô…”

Còn chưa nói xong, người đã bay ra bên ngoài, răng bị đánh gãy mất vài cái, phun ra một ngụm máu tươi.

Trương Hiên nhìn Lâm Thành Quý ngã trên mặt đất, ánh mắt sắc lẹm như dao.

“Em gái của Trương Hiên tôi, không phải con chó con mèo nào cũng xứng đôi được, sau này tôi còn nghe thấy lời này của cậu, tôi bảo đảm không cho cậu thấy mặt trời ngày mai.”

“Con mẹ nó, ông đây…”

“Bụp!”

Chưa đợi anh ta chửi xong, một bàn chân đã đạp tới, người bên cạnh Lâm Thành Quý lập tức vung tay đón lấy một đạp đó.

Một tiếng động trầm thấp vang lên, theo đó là tiếng xương cốt lệch vị trí, cánh tay của người đó bị Bạch Hổ đạp gãy rồi, ngay cả mẩu xương vỡ cũng lòi ra ngoài.

Mà lực chân của Bạch Hổ không giảm đi, đạp ngay xuống ngực Lâm Thành Quý, trong phút chốc Lâm Thành Quý văng ra mấy mét, đập vào tường của đại sảnh, phát ra một tiếng động lớn.
« Chương TrướcChương Tiếp »