Nhìn thấy sự xuất hiện của Chử Giang Nhiên, hai tay Hoắc Minh Quân dùng sức giữ lấy ngực, thở phào một hơi.
Ông ta cuối cùng cũng an toàn rồi.
Tuy là thân phận trước đây của ông ta không thể lộ ra bên ngoài ánh sáng được, người không muốn gặp nhất là người của bên Công an, nhưng mà, lúc này gặp được, lại an tâm đến như vậy, trong lòng trong phút chốc cảm giác như là bộ cảnh phục trên người ông ta đã đem đến cảm giác an toàn.
“Anh Chử, anh đến rồi, đến trễ thêm chút nữa, e rằng anh sẽ không gặp được tôi nữa!”
Hoắc Minh Quân cất bước đi đến bên cạnh Chử Giang Nhiên, lập tức mở miệng nói.
_____
Hoắc Minh Quân!
Chử Giang Nhiên đương nhiên là có quen biết, tối hôm qua, ở buổi tiệc tại gia của ngài Trương, ông đã gặp người này.
Ông ta đã biết chuyện này nên xử lý như thế nào.
Nhìn thấy ánh mắt của Chử Giang Nhiên, Hoắc Minh Quân lập tức mỉm cười.
Ông ta thừa nhận Trương Hiên rất lợi hại, thậm chí lợi hại đến mức không giống một con người, nhưng mà ở xã hội hiện tại, ai lại dám đối đầu với quốc gia cơ chứ?
Nghĩ đến đây, sự sợ hãi trong mắt Hoắc Minh Quân đã biến mất.
“Tên nhóc, tôi khuyên cậu vẫn nên bó tay chịu trói, cậu cũng không muốn đối đầu với quốc gia có đúng không!”
Có Chử Giang Nhiên ở đây, ông ta còn phải sợ hay sao?
Thậm chí Hoắc Minh Quân đã tưởng tượng đến cảnh tượng Trương Hiên bị bắt vào trong tù, nhìn tên thuộc hạ không biết sống chết ra sao nằm dưới đất, ông ta thực sự không nghĩ ra được rằng Trương Hiên còn có hi vọng trở mình.
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này, tưởng là tình cảnh này đã được khống chế, lập tức đứng lên, từng người làm chứng cho Hoắc Minh Quân, một điệu bộ dũng mãnh nghĩa hiệp.
“Không ngờ được thế lực ngầm cũng có lúc cần đến sự bảo vệ của bên Công an.”
Trương Hiên lạnh lùng hắng giọng một cái, trong lòng đã cảm thấy tức giận vô cùng.
“Tên nhóc, nói chuyện chú ý một chút, có những lời sẽ cấu thành tội phỉ báng đấy.”
Chử Giang Nhiên nhàn nhạt nói.
“Rất tốt, nếu như ông đã đến rồi, như vậy, mấy người đưa bọn họ quay về đi!” Trương Hiên đưa tay chỉ về phía Hoắc Minh Quân.
Sau đó nhàn nhạt mở miệng nói: “Tôi cần ông xử lý công bằng!”
“Cậu là cái thá gì? Cũng dám...”
Chử Giang Nhiên vừa muốn mở miệng, đột nhiên Trương Hiên lạnh lùng nhìn về phía ông ta, làm cho những lời muốn nói ra lại bị nuốt vào.
Bởi vì ở hiện trường không biết từ lúc nào, lại có thêm một người nữa!