Người mặc bộ tây trang há miệng, lộ ra một hàm răng ám khói, sắc mặt gớm ghiếc làm cho huyết mạch của người đàn ông bạo phát, hơi thở cuồng bạo khiến những người xung quanh yên lặng.
Những người giàu có xung quanh cũng khôn ngoan bịt miệng lại, người này trông giống như loại côn đồ muốn mạng người khác.
“Cậu nhóc, nói tiếp đi, tôi hi vọng cậu vẫn cứng miệng như trước!”
Hoắc Minh Quân lạnh giọng nhìn Trương Hiên, trong giọng nói có chút châm chọc cùng thô bạo.
_____
Trương Hiên chau mày, đôi mắt khẽ nheo lại, cô nhóc nhỏ bên cạnh tuy có vẻ bình tĩnh, nhưng cơ thể run rẩy đã bán đứng cô ấy.
Mà chân tay của Quách Ngọc Quần tuy là không tiện, nhưng mà ngay lúc đầu, anh ta đã chắn trước người Trương Hiên.
Mà làm mọi người không ngờ đến là, chính vào giây phút người của Hoắc Minh Quân rút súng ra, Trương Hiên bị súng chĩa vào, không hề giống như những gì mọi người tưởng tượng rằng sẽ quỳ xuống xin tha, mà anh lại quay người lại, đi về phía của Hoắc Minh Quân.
“Đây... là sao?”
“Ngốc hả? Tưởng là súng đồ chơi à?”
Nhìn cảnh trước mặt, người xung quanh lại thảo luận một trận.
“Dừng lại, còn dám bước lên một bước, ông đây sẽ bắn chết mày đấy.”
Nét hung tợn trên khuôn mặt người đó ngày càng rõ ràng hơn, cánh tay nắm lấy cây súng ngắn run lên.
Không phải sợ, mà là kích động!
Mà những người bảo vệ mang theo nét mặt kinh sợ, đứng ở đó, không biết phải làm gì.
Nhìn thấy Trương Hiên đi về phía mình, kỳ lạ là trong mắt của Hoắc Minh Quân đã mất đi sự tức giận, mà là lộ ra một vẻ mặt tán thưởng.
Quách Ngọc Quần muốn chắn ở phía trước Trương Hiên, lấy làm lạ phát hiện, anh ta đã bị một khí thế làm cho cố định tại chỗ.
“Tôi rất ghét bị người ta chỉ súng vào mặt! Hơn thế nữa là ghét bị người ta chỉ súng vào ở trước mặt em gái tôi!” Trương Hiên nhàn nhạt nói, lại nhìn về phía Hoắc Minh Quân đang đứng, không hề nhìn người kia một cái.
“Cậu ghét? Cậu là cái thá gì cơ chứ?”
Tên cầm súng tay bóp chặt lấy cò súng, hai mắt trở nên đỏ ngầu, đây là biểu hiện của sự hưng phấn.
Mà Hoắc Minh Quân lại nhìn ra sự khác biệt, dáng vẻ này của Trương Hiên tuyệt đối không phải là lỗ mãng, hay là bị thần kinh, mà thật sự là không sợ.
Đột nhiên ông ta có cảm giác tim đập mạnh, mở miệng nói: “Rốt cuộc cậu là ai?”
Trương Hiên không trả lời, mà là chậm rãi cởϊ áσ ra, sau đó giao cho em gái đang theo sát đằng sau cầm.