Chương 27

Đột nhiên, ông ta nở nụ cười vô cùng khoa trương, sắc mặt ngày càng dữ tợn, nhìn về phía Trương Hiên: “Mười mấy năm qua, Hoắc Minh Quân tôi đây đánh Đông dẹp Bắc, tưởng đã già, muốn an hưởng tuổi già, nhưng sao luôn có người không có mắt vậy? Thật sự cho rằng khi tôi đi theo hướng kinh doanh thì sẽ trở thành một con thỏ ngoan ngoãn sao?”

Những người xung quanh nghe xong lời này, trong lòng thở dài một tiếng, gào thét không thôi, Hoắc Minh Quân thật sự là có sát ý.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, biểu cảm trên khuôn mặt của tất cả mọi người đều cứng lại trong chốc lát.

Thời gian dường như đã ngừng trôi!

Cả khu mua sắm rơi vào im lặng như chết.

“A!”

Một lúc sau, một tiếng hét phá tan sự im lặng của khu mua sắm.

Những người bình thường xem náo nhiệt đã la hét hoảng sợ bỏ chạy, thậm chí có người khuỵu chân xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Bởi vì, một người mặc vest đen bên cạnh Hoắc Minh Quân, đang ở trước mặt mọi người.

Một khẩu súng đột nhiên xuất hiện trong tay người đàn ông đó.

Nòng súng lạnh như băng nhắm vào giữa hai lông mày của Trương Hiên.

Trương Hiên, người đang đi ra ngoài, nhìn thấy họng súng đen ngòm, bước chân dừng lại một lúc!

Nhíu mày, anh không ngờ Hoắc Minh Quân lại ra lệnh cho người ta rút súng giữa thanh thiên bạch nhật, bao nhiêu người chứng kiến nhưvậy.

Có vẻ như an ninh công cộng ở thành phố Đông Sơn không được như mong đợi, nghĩ rằng em gái mình lớn lên trong môi trường như vậy, trong lòng anh lại cảm thấy vài phần áy náy.

“Quả nhiên, nhà họ Hoắc vẫn chưa hoàn toàn tẩy trắng nhỉ, lại còn giấu súng riêng.”

“Tẩy trắng sao? Chẳng qua là nhận được mệnh lệnh, phải thu liễm mấy năm thôi. Nếu thật sự nghĩ rằng tính cách Hoắc Minh Quân trở nên dễ chịu rồi, thì đúng là sai lầm!”

“Ba người vừa rồi khiến Hoắc Minh Quân khó chịu. Hôm nay sợ sẽ phải đổ máu mà ra ngoài.”

“Ban đầu bọn họ quỳ xuống xin lỗi, chuyện này coi như bỏ qua, nhưng ai biết lại có tên nhóc ngang ngược như vậy, quả thật là một con nghé mới sinh không sợ cọp! Bây giờ tất cả đã đến nước này, nó thực sự khiến con hổ phát cáu.”

“Lẽ nào ông Hoắc thực sự dám nổ súng giữa ban ngày sao?” Có người khϊếp đảm hỏi.

Nghe được lời nói của người này, tất cả những người xung quanh đều liếc nhìn anh ta khinh bỉ, anh ta không hiểu lịch sử dòng họ của Hoắc Minh Quân sao? Số người người chết trong tay ông ta còn ít sao?

“Cậu nhóc, tại sao cậu không đi tiếp đi? Cậu cứ đi đi! Tôi còn tưởng rằng cậu không biết sợ là gì, thì ra cũng có lúc thừa nhận mình phải sợ rồi à!”