Đối với yêu cầu này của Phi Huyên, Trương Hiên cũng không quá phản đối.
Nhưng còn Hạ Mộng, mặt cô lúc này đang rất ngượng ngùng.
“Vậy thì hôn một cái nhé!” Cuối cùng, Hạ Mộng cũng bị hạ gục dưới đôi mắt to tròn ngấn nước mắt của con gái mình.
Tất nhiên, câu nói này tuy là nói với con gái, nhưng thực ra cũng là nói với Trương Hiên.
Trương Hiên có thể nghe thấy rõ tiếng tim mình đập “thình thịch”, giống như một chú hươu nhỏ đang chạy loạn.
Anh thầm tự cười nhạo bản thân, thiên binh vạn mã, mưa bom bão đạn anh còn không sợ, vậy mà đường đường một Trấn Thiên Vương lại trở nên như vậy vì một người phụ nữ.
Hai người run rẩy, giống như các cô cậu thiếu niên mới lớn chưa biết gì, chạm môi nhẹ một cái như chuồn chuồn chạm nước. Một cảm giác mềm mại thoáng qua sau đó đó cả hai đều vội vàng tách ra.
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể nghe rõ nhịp tim của đối phương.
Lúc này, cả hai chỉ giống như những cô bé, cậu bé ngây thơ, chứ không phải là Trấn Thiên Vương oai phong lẫm liệt trên chiến trường mà kẻ địch chỉ cần nghe tên đã sợ mất mật, hay là Tổng giám đốc Hạ Mộng có thể hô mưa gọi gió ở trên thương trường.
Hạ Mộng liếc nhìn Trương Hiên một cái rồi lại nhìn cô con gái đang rất phấn khích của mình: “Vậy được chưa nào? Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, giờ có phải là con nên đi ngủ rồi không? Ngày mai còn phải dậy sớm để đến công viên giải trí nữa! Bố con cũng còn phải đi làm! Được không nào?”
“Vâng! Đi ngủ thôi, ngày mai đi công viên giải trí!”
Cô bé con lắc lắc tay của Trương Hiên sau đó cùng Hạ Mộng đi vào nhà,
Trương Hiên đứng nhìn cánh cửa đóng chặt một lúc, anh có thể cảm nhận được sự ngượng ngùng và khó chịu của Hạ Hạ.
Hạ Mộng chưa từng thân mật với người đàn ông nào cả!
Biết được tin này, Trương Hiên cảm thấy rất vui vẻ!
Cảm giác này… chính là cảm giác mà anh đã không cảm nhận được suốt năm năm qua.
Trước cửa khu nhà.
Khi Trương Hiên đi ra, ở đây đã có một chiếc xe không biển đỗ sẵn.
Một người đàn ông cao to vạm vỡ đứng ở bên cạnh ô tô.
Oai phong lực lưỡng! Anh tuấn phi thường!
Người qua người lại đều nhìn anh ta với ánh mắt kiêng nể.
Nhìn thấy Trương Hiên đi đến, người đàn ông cao to lập tức mở cửa xe.
“Đại ca, chuyện anh dặn đã chuẩn bị hòm hòm rồi. Anh xem thử xem!”
Nghe Bạch Hổ nói vậy, hai mắt Trương Hiên lóe sáng, anh nói: “Đến lúc đi gặp Trương Kế Giang rồi!”