Chương 120

“Chỉ cần anh đồng ý với tôi, cái gì tôi cũng có thể cho anh.”

Tên béo vô cùng hoảng sợ, lập tức quỳ sụp xuống dưới chân Trương Hiên, nước mắt nước mũi giàn dụa.

Anh ta có thể có chuyện, nhưng anh trai của anh ta thì không thể. Chỉ cần anh trai không có vấn đề gì thì anh ta vẫn còn có thể ra ngoài, nhưng một khi anh trai cũng có chuyện thì không cần Trương Hiên đối phó, bao năm qua, anh ta đắc tôi bao nhiêu người, lập tức sẽ có người đến tìm anh ta trả thù

Trương Hiên không hề đồng ý: “Khi ông ta đồng ý làm chỗ dựa lưng cho anh thì tức là đã đứng ở phe đối lập với nhân dân, đối lập với nhà nước rồi!”

“Khi anh chiếm thế thượng phong, người khác phải quỳ xuống xin anh tha thứ, anh có từng nghĩ đến chuyện cho bọn họ một cơ hội hay không?”

Trương Hiên nói rồi, rút điện thoại bấm một dãy số: “Cho người đến điều tra khách sạn sạn Mộng Hải Lam Thiên đi!”

Nói rồi, anh bế Phi Huyên lên, nói với Mạnh Vị Nhiên: “Chủ tịch Mạnh, thực sự là hôm nay không còn hứng thú gì mà bàn bạc rồi, hẹn ông hôm khác!”

Sau đó anh lại quay sang nói với Trương Phong vẫn đang ngây ra từ này giờ: “Lúc nào anh muốn làm một người bố tốt, có thể đến tìm tôi. Nói không chừng, con bé có thể cứu anh một mạng đấy.”

Sau đó, anh ra hiệu cho Hạ Mộng bế Tiểu Liên đi ra ngoài cửa.

Mạnh Vị Nhiên nhìn theo bóng lưng của Trương Hiên, thầm thở dài, mới di được hai bước mà lưng áo ông ta đã ướt đẫm.

Hôm nay, cuối cùng ông ta cũng được nhìn thấy sức mạnh của Trương Hiên. Một câu nói có thể ép được ông Chử tự từ chức. Trương Hiên đúng là cậu cả nhà họ Trương, nói đánh là đánh, ngay đến kẻ độc ác như Trương Phong cũng không dám nói câu nào.

Trương Hiên lái xe đưa Hạ Mộng về nhà. Sau khi đã dỗ cho Phi Huyên và Tiểu Liên ngủ, nhìn thấy Hạ Mộng ra hiệu, Trương Hiên theo cô đi ra ngoài.

“Rốt cuộc thì anh là ai?”

Hạ Mộng hít một hơi thật sâu, cố gắng nói với giọng điệu bình thường nhất có thể.

Một người bộ đội bình thường thôi sao? Làm sao có thể?

Nếu chỉ là một người bộ đội bình thường, thì sao có thể chỉ với một câu nói đã có thể khiến ông Chử tự mình từ chức.

Một người bộ đội bình thường có thể có thân thủ giỏi như vậy hay sao?

_____

“Anh vẫn còn định nói dối tôi, nói anh chỉ là một người bộ đội bình thường. Nếu không tôi sẽ lập tức… lập tức…”