“Thằng nhãi, mày có biết tao là ai không? Dám đánh tao? Mày không muốn sống nữa à?” Tên béo quát lên.
“Bịch!”
Trương Hiên lại đá thêm một cú, bức tường phía sau tên béo liền đổ sụp.
Tên béo sợ đến nỗi không dám nói thêm câu nào, vội vàng bò ra bên ngoài.
Trương Hiên không thèm để ý đến tên béo kia nữa mà quay sang Trương Phong.
Trương Phong phát hiện ánh mắt của Trương Hiên thì vô cùng sợ hãi, vội vàng lùi về phía sau.
“Con nhóc, mẹ của mày là ai?”
“Diệp Tinh Mai!”
“Hả?” Trương Phong nhảy dựng lên giống như mèo bị dẫm phải đuôi.
Trương Hiên nhíu mày, có lẽ anh cũng đã hiểu được tám chính phần câu chuyện này rồi.
“Mày chính là đứa con hoang mà ả đàn bà đê tiện kia đẻ ra đấy à?”
“Khốn khϊếp! Sao mày còn chưa chết? Tao cho cô ta nhiều tiền như thế, cô ta cũng đã đồng ý sẽ bỏ cái thai rồi cơ mà!”
Trương Phong gào thét, không để ý rằng, ở đối diện, ánh mắt của cô bé con đang mờ dần đi.
“Im mồm ngay!”
Hạ Mộng ôm chặt Tiểu Liên vào lòng, nổi giận nói với Trương Phong.
Cô chưa từng thấy một người nào vô trách nhiệm, lại còn trả tiền để người mẹ gϊếŧ chết đứa con của mình.
Trên thế giới này lại có loại người như vậy sao?
…
“Thằng nhãi kia, mày đừng có chạy! Ông mày về rồi đây, không phải mày rất giỏi đánh hay sao? Để ông mày xem mày giỏi đến đâu nào!”
Ngay lúc này, tên béo kia dẫn theo mấy chục người quay trở lại.
Tên béo kia cười khẩy, dáng vẻ rất kiêu ngạo, ngông cuồng.
“Ông mày sống ở cái thành phố Đông Sơn này bao nhiêu năm, lần đầu tiên bị người ta đánh như vậy!”
Mấy chục người đứng chật kín đại sảnh, tên béo nhìn chằm chằm vào Trương Hiên, ánh mắt đầy căm hận.
“Cút ra đây, quỳ xuống xin lỗi ông mày, ông mày còn xem xét có tha mạng cho mày không, còn không thì…”
Trương Hiên nhíu mày, muốn anh quỳ xuống xin lỗi?
Ngoài bố mẹ và sư phụ của anh ra, trên đời này còn có người nào có tư cách nhận sự quỳ gối của anh đây?
“Bằng không thì sao đây?”
Trương Hiên lạnh lùng nhìn tên béo.
“Xem ra là mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi. Đánh cho tao, đánh đến chết! Có chuyện gì thì ông đây sẽ lo trọn gói cho bọn mày!”
Vừa nói, ông ta vừa hung hăng nhìn về phía Hạ Mộng: “Dẫn con đàn bà kia vào trong phòng cho tao, không làm được thì ngày mai, chúng mày cứ đợi làm mồi cho cá sấu đi!
“Ở cái thành phố Đông Sơn này, tuy ông mày đây không phải cứ muốn gió là được gió, muốn mưa là được mưa, nhưng vẫn không có kẻ nào dám không nể mặt tao vài phần đâu!”