Chương 114

Thế nhưng, ngay sau đó, những người này đều sững sờ khi nhìn thấy bé Tiểu Liên đang nằm trên giường bệnh.

“Đây là…”

Là ai độc ác như thế? Ai lại đối xử với một đứa trẻ như thế kia?

Người của cơ quan công an nổi giận, sao lại đối xử với một đứa trẻ như vậy? Đây còn là người không?

Đúng là không bằng cả súc vật!

Mấy người xung quanh lập tức nhao nhao, tranh nhau kể lại chân tướng sự việc, người bên công an càng nghe càng tức giận.

Người dẫn đầu đi đến trước mặt Hạ Mộng, cúi đầu xin lỗi: “Rất xin lỗi vì đã gây phiền phức cho cô! Chúng tôi nhất định sẽ bắt người đàn bà kia chịu trách nhiệm trước pháp luật.”

Mấy người xung quanh vừa nhìn theo bóng các anh công an, vừa bàn tán khen ngợi xôn xao.

_____

Ban đêm.

Ở khách sạn Mộng Hải Lam Thiên.

Trương Hiên bế Hạ Phi Huyên, còn Hạ Mộng thì bế Tiểu Liên vừa mới tỉnh dậy.

Từ đằng xa đã có thể thấy được Mạnh Vị Nhiên và Vương Hải đang đứng chờ ở cửa

“Anh Trương, tổng giám đốc Hạ!”

Mạnh Vị Nhiên nhìn thấy Trương Hiên, cuối cùng cũng thở phào một hơi, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng đã có thể vứt bỏ.

“Tiểu Liên ơi, thịt ở đây ăn ngon lắm luôn đấy!”

Hạ Phi Huyên nhìn thấy bản thân tỉnh lại thì rất vui vẻ, nhưng lại không nhận được sự nhiệt tình đáp lại.

Hạ Mộng đau lòng nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình: “Tiểu Liên, lát nữa cháu muốn ăn gì, cứ nói với cô nhé.”

“Cháu cảm ơn cô.” Tiểu Liên khách sáo nói.

Trương Hiên nhìn Hạ Mộng một cái, bọn họ có thể cảm nhận được sự kháng cự của Tiểu Liên.

“Tiểu Liên, bố cậu đâu rồi? Bố tớ về rồi này, chắc bố cậu cũng sắp về thôi!”

Hạ Phi Huyên an ủi bạn thân.

Quả nhiên, câu nói này đã có tác dụng, trong mắt Tiểu Liên ngập tràn khát vọng.

Trong lớp học, Hạ Phi Huyên và Tiểu Liên chơi thân với nhau nhất là bởi vì hai cô bé có cùng cảnh ngộ, từ nhỏ cả hai đều chưa từng được gặp bố.

Mọi người chào hỏi nhau xong, Mạnh Vị Nhiên bèn dẫn bọn họ vào phòng Vip.

Hạ Mộng nhíu mày, không biết có phải cảm giác không, nhưng cô luôn cảm giác được mỗi khi Mạnh Vị Nhiên nhìn Trương Hiên, ánh mắt của ông ấy…

Ánh mắt này không giống như khách khí mà giống như là… sợ hãi.

Đúng lúc này, Hạ Mộng không ngờ Tiểu Liên lại vùng ra khỏi vòng tay của cô, chạy về phía đại sảnh.

“Bố, bố ơi!”

“Hả?” Trương Hiên cảm thấy hoài nghi, sao có thể thế được? Bọn mới đang nói đến chuyện này, thế nào mà trong nháy mắt, bé Tiểu Liên đã tìm thấy bố của mình rồi?