Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Vương Trở Về

Chương 100

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hạ Mộng bắt một chiếc xe, sau khi ngồi vào thì dặn dò Trương Hiên.

Trương Hiên gật đầu không ngừng, ghi nhớ tất cả những gì Hạ Mộng nói.

Về đến nhà, Tiểu Phương vừa mở cửa, một thân hình nhỏ nhắn mũm mĩm đột nhiên rơi vào tầm mắt.

Lúc này, tình yêu của Trương Hiên trào dâng, anh nhìn cô bé con trước mặt, anh có một cảm giác yêu thích không thể nói ra thành lời.

“Giá như, tôi thật sự là bố của con bé, thì tốt biết bao!”

“Í, chú siêu nhân? Chú đến để thăm cháu ạ?”

Sau đó, Hạ Phi Huyên nhìn thấy Trương Hiên, đôi mắt to tròn long lanh toả ra tia sáng như thiên thần.

Trương Hiên: “…”

“Chú siêu nhân, chú quên rồi ạ? Chúng ta đã từng gặp nhau ở nhà hàng Mộng Hải Lam Thiên, hôm đó chú “vù” một cái, đã bước ra rất xa rất xa rồi.” Cô bé con khua chân múa tay biểu diễn.

Ngày đó, cô bé này cũng ở đó sao? Trương Hiên không nói nên lời, anh bị thương nặng như vậy sao? Ngay cả người khác có ở đó hay không cũng không cảm nhận được?

Hạ Mộng nghi hoặc, nhưng Tiểu Phương biết, lời cô bé con nói là thật.

“Chú siêu nhân gì chứ?” Hạ Mộng ôm con gái lên, chỉ vào Trương Hiên: “Chú ấy là bố của con đó.”

“Phụt!”

Nghe thấy vậy, Tiểu Phương ở một bên lập tức phun nước ở trong miệng ra.

“Em sao vậy?” Hạ Mộng vội vàng ôm con gái né đi, sau đó nhìn em họ của mình, tỏ ý có đừng nói gì cả.

“Chị, sao chị lại…”

Tiểu Phương lo lắng nhìn, có chút ngạc nhiên.

“Đợi lát nữa chị giải thích với em!”

Hạ Mộng nói xong, sau đó lại nói với cô bé con đang ngẩn ra: “Mấy năm nay bố con đi khảo cổ, gần đây mới trở về, Phi Huyên, không phải con rất muốn gặp bố con sao?”

Đôi mắt to tròn đáng yêu của Hạ Phi Huyên nhìn thẳng vào Trương Hiên, cô bé không hề phấn khích như Hạ Mộng tưởng tượng, ngược lại còn mếu máo, bật khóc “hu hu”.

“Không phải, người này không phải là bố của con!”

“Mẹ nói người mà bố muốn gặp nhất là con.”

“Nhưng hôm đó rõ ràng là người này đã trở về, nhưng lại không gặp con, người này không phải bố con!”

Hạ Mộng nghe thấy tiếng khóc của con gái, còn tưởng rằng con gái đã nhìn thấu lời nói dối của mình, trên khuôn mặt cô đầy vẻ hoảng loạn, nghe thấy những lời tiếp sau con gái nói, cô không khỏi cười khổ.

Sự căng thẳng trước đó, cũng tan thành mây khói.

“Bố không về là bởi vì bố biết con gái bảo bối của bố muốn tổ chức sinh nhật, nên mới chuẩn bị quà cho con đó?”
« Chương TrướcChương Tiếp »