Chương 20: Hợp tác nghiệp vụ

Cao thủ của nhà họ Hạ nhiều như mây, cao thủ dưới trướng Dương Ngạo cũng không ít, lần này là sơ ý.

Lần sau Hạ Cường sẽ không được may mắn như vậy nữa.

Người thừa kế thứ nhất của nhà họ Hạ rất được bà cụ yêu thích, bây giờ anh ta bị bệnh, chỉ khi lấy tủy xương của Hạ Cường mới có thể cứu được.

Nhà họ Hạ không thể nào dễ dàng bỏ qua cho Hạ Cường.

Nhưng Dương Ngạo không biết, bây giờ thế lực và bối cảnh của Hạ Cường khủng khϊếp đến thế nào.

So với Thiên Vương Điện, tổ chức siêu cấp ở nước ngoài, nhà họ Hạ ở phương Bắc chẳng là cái thá gì.

Những ngày tiếp theo, nhà họ Hạ ở phương Bắc không còn đến gây rối cho Hạ Cường nữa.

Hạ Cường vẫn đưa Chu Tiểu Thi đi học mỗi ngày, sau đó ở nhà giặt quần áo, nấu cơm, làm việc nhà.

Sau khi Chu Diễm Hân trở thành Trưởng phòng Phòng thiết kế tập đoàn Chu Thị thì trở nên bận rộn hơn.

Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua.

Hôm nay, trong phòng họp của tập đoàn Chu Thị đang mở cuộc họp khẩn cấp.

Chu Chấn Quốc ngồi ở vị trí chủ tịch, bên dưới là các lãnh đạo cấp cao của công ty, ai cũng vô cùng nghiêm túc.

“Tư cách gia nhập Thành Trung Thành cơ bản đã được quyết định".

“Tập đoàn Tôn Thị ở Khánh Thị sẽ tiếp nhận phần lớn mảng thời trang ở Thành Trung Thành”.

“Đồng thời, thời gian trước chủ tịch tập đoàn Tôn Thị là ông Tôn Trọng Hoa đã đến nước Yến đàm phán chiến lược hợp tác lâu dài với bên Gucci, mọi người đều đã nghe nói chuyện này rồi chứ?”.

Các lãnh đạo cấp cao của Chu Thị đồng loạt gật đầu: “Nghe nói rồi, tập đoàn Tôn Thị hợp tác với Gucci vốn là để tạo nền tảng cho việc gia nhập Thành Trung Thành nửa năm sau”.

“Bây giờ tập đoàn Tôn Thị lấy được nhiều dự án hợp tác như vậy, cộng thêm rất nhiều yêu cầu của Thành Trung Thành trong tương lai, nhà máy sản xuất thời trang của bọn họ chắc chắn sẽ không cung ứng nổi”.

Chu Chấn Quốc gật đầu, nói: “Cho nên tập đoàn Tôn Thị đã đưa ra thông báo, muốn tìm đối tác hợp tác lâu dài ở bên ngoài”.

“Từ trước đến nay chúng ta luôn có qua lại về nghiệp vụ với tập đoàn Tôn Thị, cho nên Chu Thị chúng ta tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội này”.

“Nếu Chu Thị chúng ta có thể trở thành đối tác của Tôn Thị, sau này không những không cần phải lo không có đơn đặt hàng, mà còn giúp ích rất lớn đối với sự phát triển của Chu Thị ở Thành Trung Thành”.

“Lần này là cơ hội tốt để tập đoàn Chu Thị chúng ta một bước lên trời”.

“Chúng ta phải đàm phán bằng được việc hợp tác này”.



Nói đến đó, Chu Chấn Quốc nhìn quanh các lãnh đạo cấp cao của Chu Thị, nói: “Việc hợp tác lần này có ý nghĩa trọng đại, mọi người ai xung phong đứng ra nhận nhiệm vụ đi đàm phán hợp tác với tập đoàn Tôn Thị?”.

“Nếu mọi người ai có thể đàm phán được việc hợp tác lần này, đến lúc đó, tôi sẽ cho người đó làm người chịu trách nhiệm dự án này”.

Những lãnh đạo cấp cao của Chu Thị lập tức động tâm.

Nếu có thể trở thành người phụ trách dự án, vậy thì không những mỗi năm nhận được mười phần trăm lợi nhuận, mà trong quá trình còn có thể vơ vét được nhiều lợi ích.

Nhưng không có bất cứ ai muốn nhận nhiệm vụ này.

Vì mỗi người ở đây đều biết đó không phải chuyện tốt lành gì.

Người phụ trách dự án ở phía tập đoàn Tôn Thị là Tôn Lôi, cậu chủ của Tôn Thị. Tôn Lôi lại là kẻ háo sắc có tiếng ở Khánh Thị.

Vì vậy, Chu Thị muốn phái người qua đó đàm phán thì phải phái người đẹp đi mới được.

Thế nhưng không có người đẹp nào muốn đi bàn chuyện làm ăn với Tôn Lôi.

Vì ai cũng biết Tôn Lôi không những háo sắc, mà vẻ ngoài còn vô cùng xấu xí.

Bên cạnh đó, Tôn Lôi cũng là một kẻ biếи ŧɦái chính hiệu. Nếu bị hắn nhắm trúng, mất nửa cái mạng là còn nhẹ, nghe nói có người còn chết dưới tay hắn.

Trước một con sói đói như vậy, không ai dám nhảy vào hố lửa một cách tùy tiện.

Đến lúc đó, nghiệp vụ không đàm phán được, nhẹ thì liệt nửa người, nặng thì đời này coi như tiêu tùng, không phải chuyện đùa.

Nhất thời không có ai lên tiếng trả lời, do đó, trên mặt Chu Chấn Quốc đã hiện vẻ giận dữ.

“Ông nội, cháu nghĩ dự án này nên giao cho Chu Diễm Hân đi đàm phán”.

Đúng lúc đó, Chu Tử Mạn đứng lên, chĩa mũi dùi vào Chu Diễm Hân.

Chu Diễm Hân sầm mặt, nói: “Tôi ở Phòng thiết kế, còn cô mới là Phòng nghiệp vụ. Cô còn không đi, dựa vào đâu tôi phải đi?”.

Chu Tử Mạn hừ một tiếng, giễu cợt: “Chu Diễm Hân, mấy bộ trang phục mà chị thiết kế vừa xấu vừa quê mùa”.

“Mấy năm nay, tập đoàn Chu Thị chúng ta không có phát triển gì là vì trang phục chị thiết kế quá rác rưởi”.

“Thế nên, đây là cơ hội để chị lập công, chị đừng hòng ăn không ngồi rồi ở công ty, chị có biết xấu hổ không?”.

Chu Diễm Hân cực kỳ tức giận. Mấy năm qua lợi nhuận của công ty không tốt rõ ràng là do đám Chu Tử Mạn tham vọng xa vời, vả lại còn ở trung gian tham lam ăn hoa hồng, chất lượng hàng vào cũng không tốt.

Cuối cùng dẫn đến chất lượng trang phục mà tập đoàn Chu Thị làm ra quá kém, ảnh hưởng đến kinh doanh.

Ngược lại trang phục mà nhóm Chu Diễm Hân thiết kế vừa hợp trào lưu vừa đẹp mắt nên mới bù đắp được chỗ thiếu hụt của sản phẩm nhà mình ở mức độ lớn nhất, nếu không thì Chu Thị đã đóng cửa lâu rồi.



Bây giờ Chu Tử Mạn lại lấy chuyện này ra nói, đổi lại là ai cũng sẽ tức giận.

“Chu Diễm Hân, làm người phải biết ơn, mấy năm nay không phải nhà họ Chu nuôi chị thì cả nhà chị đã phải đi nhặt rác giống như tên ăn mày chồng chị rồi”.

“Sao, bây giờ cần chị bỏ ra chút sức chị cũng không sẵn lòng?”.

Nói rồi, Chu Tử Mạn giơ tay lên: “Tôi tuyên bố để Chu Diễm Hân đi đàm phán dự án này với Tôn Thị, ai đồng ý giơ tay”.

“Tôi nghĩ Tử Mạn nói rất có lý, tôi đồng ý”.

“Đúng, tôi cũng đồng ý, cô ta làm sâu mọt ở nhà họ Chu bao nhiêu năm nay, đương nhiên phải bỏ ra chút sức”.

“Ừ, tôi cũng đồng ý!”.

Trong thời gian ngắn, hơn một nửa số lãnh đạo cấp cao của nhà họ Chu đều giơ tay.

Chu Diễm Hân căm hận nghiến răng nghiến lợi. Quả nhiên mỗi một người trong nhà họ Chu đều như nhau, chỉ muốn đẩy Chu Diễm Hân cô xuống vực sâu vạn trượng.

Cuối cùng, Chu Diễm Hân chỉ đành nhìn về phía Chu Chấn Quốc với ánh mắt bất lực.

Chuyện này vốn là trách nhiệm phía Phòng nghiệp vụ của Chu Tử Mạn, dựa vào đâu bắt cô phải đi?

Cô tin rằng ông nội mình sẽ đưa ra quyết định công bằng.

Nhưng cuối cùng Chu Diễm Hân vẫn vô cùng thất vọng.

“Ông nghĩ Tử Mạn nói rất có lý. Diễm Hân, mặc dù lần trước cháu đã giúp công ty giành được tư cách gia nhập Thành Trung Thành, nhưng cháu thăng chức lên làm Trưởng phòng Phòng thiết kế nhanh như vậy, công ty vẫn có nhiều người không phục”.

“Nếu lần này cháu đàm phán thành công chuyện hợp tác với tập đoàn Tôn Thị, công ty sẽ không còn ai nói ra nói vào nữa”.

“Dự án hợp tác này giao cho cháu đi đàm phán vậy”.

“Ông nội…”.

Chu Diễm Hân cảm thấy vô cùng ấm ức.

Chu Chấn Quốc thiên vị thì nói thẳng ra đi, cần gì phải tìm mấy lý do không thực tế này?

“Chu Diễm Hân, ông nội đã giao chuyện quan trọng này cho chị là vì ông tín nhiệm chị, chị phải biết cảm ơn”.

“Dự án này giao cho chị đi đàm phán, chị đừng có lười biếng giở trò”.

“Nếu đàm phán không được thì chị cút khỏi công ty đi!”.