Chương 15: Thiệp mời

Lần trước, Đường Long đích thân nói ra chuyện nhà họ Chu đưa quà cửa sau khiến đại gia đó rất tức giận.

Mấy ngày này, nhà họ Chu đều cảm thấy bất an vì chuyện đó. Bọn họ sợ để lộ ra sơ hở gì thì vị đại gia đó sẽ bảo Đường Long hủy bỏ tư cách của họ ở Thành Trung Thành.

Đồng thời, những ngày này người nhà họ Chu đều cảm thấy đau đầu trong việc tìm cách lấy lại hình tượng trong mắt người đại gia.

Chu Chấn Quốc cũng trở nên vô cùng kích động: “Chu Chí Cường, con nói đúng, buổi hôn lễ lần này của đại gia đó nhà Chu Thị chúng ta nhất định phải tham gia”.

“Nhất định phải nhân cơ hội này để lấy lại hình trượng đối với người đó”.

Đám đông đồng loạt gật đầu. Thế nhưng cũng có vấn đề đó là hiện tại nhà họ Chu không tìm được cách để tham gia bữa tiệc.

Tưởng tượng lúc nào cũng đẹp đẽ còn hiện thực thì quá tàn khốc.

“Thiên Hạo, phía bên nhà họ Trương có thể nào sử dụng mối quan hệ để giúp nhà họ Chu đủ tư cách tham gia hôn lễ của đại gia đó không”, Chu Chấn Quốc đành phải nhờ vả Trương Thiên Hạo.

Trương Thiên Hạo tỏ ra khó xử: “Ông nội, nghe nói lần này những người đủ tư cách tham gia đều là những gia tộc hoặc doanh nghiệp hàng đầu của Khánh Thị”.

“Đến cả nhà họ Trương mà cũng phải vận dụng hết các mối quan hệ mới có được một chỗ ngồi ạ. Chu Thị muốn tham gia chắc là khó lắm”.

Chu Chấn Quốc vội vàng nói: “Tiền thì không lo, chỉ cần cháu có thể giúp bên phía ông đủ tư cách tham gia thì nhà họ Chu bỏ ra nhiều tiền hơn cũng được”.

“Vâng, vậy cháu thử xem”, Trương Thiên Hạo cả thấy không cam tâm nhưng vì một vài mục đích khác mà anh ta vẫn phải nhận lời.

“Cảm ơn cháu, Thiên Hạo. Cháu đúng là cháu rể tốt của nhà họ Chu”.

Chu Chấn Quốc nhìn Chu Chí Cường: “Chí Cường, hôn lễ này này không thể thiếu quà cưới được. Con đi xem xem có món gì đủ để bày tỏ thành ý của nhà họ Chu hay không. Đây là cơ hội tốt nhất của nhà họ Chu, đừng bỏ lỡ”.

“Vâng thưa bố”, Chu Chí Cường cũng vội vàng gật đầu.



Đúng lúc nhà họ Chu đang xôn xao thảo luận về hôn lễ liên quan tới vị đại gia đó thì...Hạ Cường và Chu Diễm Hân mang theo một hộp quà lớn cùng thiệp cưới bước vào.

Đám đông nhìn hai người.

Chu Diễm Hân trang điểm nhẹ nhàng, tinh tế. Đã tới mời bạn bè người thân tham gia đám cưới của mình và Hạ Cường thì cũng phải thể hiện ra được thành ý của bản thân chứ.

Cô đã tốn rất nhiều thời gian để chọn ra được bánh cưới và hộp quà này. Hơn nữa hình trên mỗi tấm thiệp đều do cô đích thân thiết kế để tặng cho mọi người. Hình vẽ trên mỗi tấm thiệp cũng không giống nhau.

“Chu Diễm Hân, Hạ Cường, hai người làm gì vậy?", họ vừa bước vào thì giọng nói kỳ quái của Chu Tử Mạn đã vang lên. Đồng thời những người khác cũng để lộ ra vẻ khinh thường.

Chu Diễm Hân thật sự mong muốn nhận được lời chúc phúc từ người thân của mình. Cô đưa quà và thiệp cho từng người: “Chào mọi người, tuần sau cháu và Hạ Cường tổ chức đám cưới. Cháu thật sự hinh vọng có thể nhận được lời chúc phúc của mọi người. Vì vậy tới khi đó hi vọng mọi người có thể tới tham gia với chúng cháu”.

Sau khi nói xong, Chu Diễm Hân còn đặc biệt cúi người thể hiện thành ý. Hạ Cường cảm thấy đau lòng khi chứng kiến cảnh tượng đó.

Sự im lặng kỳ dị diễn ra mất vài giây, sau đó là tiếng bụp vang lên. Chu Tử Mạn là người đầu tiên vứt hộp quà xuống đất và giẫm nát: “Nhà người ta đại gia kết hôn, các người cũng kết hôn. Lại còn tổ chức cùng một ngày. Chu Diễm Hân chị cố tình muốn nổi hơn vị đại gia đó hay gì? Muốn chúng tôi tham gia đám cười ăn mày của chị và Hạ Cường sao, đừng hòng có cửa”.

Không chỉ có Chu Tử Mạn có thái độ gay gắt mà những người khác cũng vứt quà và thiệp xuống đất.

Hành động đó khiến Chu Diễm Hân cảm thấy vô cùng lúng túng. Cô thật sự không biết giấu mặt đi đâu. Hạ Cường thì cảm thấy vô cùng tức giận.

Dù các người không thật sự muốn chúc phúc thì cũng không tới mức chà đạp lên sự tôn nghiêm của người khác như vậy chứ?

“Nhặt lên cho tôi”, Hạ Cường nhìn Chu Tử Mạn bằng ánh mắt lạnh như băng. Anh nhả ra từng từ.

Chu Tử Mạn từng được thấy bản chẩn đoán ‘chướng ngại tinh thần gián đoạn’ của Hạ Cường nên thực ra là cô ta hơi sợ anh.

“Anh...anh định làm gì?”, Chu Tử Mạn vô thức lùi về sau.



“Hạ Cường, đây là nhà họ Chu, anh đừng làm loạn. Lẽ nào chúng tôi lại phải tham gia hôn lễ của anh. Anh định lấy dao ra uy hϊếp chúng tôi chắc?”

“Tôi bảo cô nhặt đồ lên”, Hạ Cường không muốn lặp lại lần thứ ba. Anh đang phóng ra sát khí đối với Chu Tử Mạn.

“Hạ Cường”.

Chu Diễm Hân thấy không ổn, vội vàng giữ lấy anh: “Thôi bỏ đi”.

“Nhưng mà...Diễm Hân”

“Em bảo anh thôi mà”, Chu Diễm Hân đột nhiên gầm lên, mắt cô rưng rưng. Cô nhìn về phía Chu Chấn Quốc: “Vậy là cả ông cũng không muốn tham gia đám cưới của cháu và Hạ Cường phải không ạ?”

Giọng nói của Chu Chấn Quốc cũng không thể hiện bất kỳ cảm xúc gì, giống như ông ta không coi Chu Diễm Hân là cháu gái của mình vậy: “Thứ năm tuần sau là đám cưới của một ông chủ có tiếng của Thành Trung Thành. Nhà họ Chu không muốn vị sếp đó không vui nên phải tham gia để còn thay đổi hình tượng của nhà họ Chu. Còn đám cưới của cháu và Hạ Cường....Diễm Hân à, sáu năm trước cháu thấy nhà họ Chu chưa đủ mất mặt hay sao? Giờ cháu còn khua chiêng gõ trống tổ chức đám cưới, cháu thật sự muốn tất cả mọi người biết chuyện bôi bác của sáu năm trước à? Chu Chấn Quốc ông tuyệt đối không tham gia đám cưới của hai đứa”.

Cuối cùng thì những giọt nước mắt của Chu Diễm Hân cũng rơi xuống. Cô khóc, sau đó quay lưng chạy ra khỏi biệt thự nhà họ Chu.

Hạ Cùng cảm thấy cơn đau trong lòng trỗi dậy. Anh liếc nhìn những khuôn mặt đầy ác ý của đám người thân nhà họ Chu một lượt.

Anh bật cười. Nụ cười đầy sự chế nhạo. Nhà họ Chu tìm đủ mọi cách để có thể tham gia đám cưới của vị đại gia kia mà không hề hay biết người đó đang đứng ngay trước mặt họ.

“Cháu hỏi mọi người lần cuối, mọi người có tham gia hôn lễ của cháu và Diễm Hân không?”

“Tên ăn mày không hiểu tiếng người hay gì?”

“Đã nói là tuần sau chúng tôi phải tham gia đám cưới của một vị đại gia khác rồi. Cậu và Chu Diễm Hân cút qua một bên đi", người nhà họ Chu chửi .

Hạ Cường chỉ nói ba từ: “Được! Được lắm!"

"Tới khi đó hi vọng mọi người đừng có mà hối hận đấy”.