Chương 93

Chương 93

Lý Lăng Phong quay sang hét lên với sĩ quan phụ tá: “Truyền lệnh, trong vòng ba ngày đánh sập hang ổ của hải tặc, không cho tôi đi Bắc Vực thì tôi tự tìm trận chiến cho mình!”

“Tuân lệnh!”

Sĩ quan phụ tá lập tức đứng nghiêm, giơ tay chào.

… Nam Vực Hoa Hạ.

“Hồ Mị Nhi, tôi là Cao Cương, Điện Chủ đã đồng ý chưa?”

Cao Cương giơ điện thoại vệ tinh lên, lớn tiếng hô.

“Phiền chết đi được, muốn hỏi thì tự anh đi mà hỏi, Điện Chủ nói chỉ gọi Âu Dương Sát!”

Hồ Mị Nhi bất đắc dĩ lườm anh ta.

“Sao lại như vậy? Sao Âu Dương Sát có thể đi? Sao lại thế, anh ta có đẹp hơn tôi không chứ?”

“Câm miệng, anh tự mà đi hỏi Điện Chủ!”

“Tôi… không dám!”

“Thì thôi!”

Hồ Mị Nhi cười nói: “Được rồi, tôi vừa khuyên đại ca Lăng Phong xong, đợi xong việc, tôi sẽ nghĩ cách để mọi người gặp Điện Chủ!”

“Ha ha ha ha… vậy cũng được, vậy thì chúc cô thắng ngay trận đầu!”

“Nhảm nhí, chỉ là một bữa ăn sáng!”, nói xong, Hồ Mị Nhi lại lần nữa cúp điện thoại.

“Chán thật!”

Cao Cương càu nhàu: “Ông đây chán ở rừng nhiệt đới lắm rồi, sao chuyện hay ho như vậy lại không có mình chứ?”

… Tây Vực Hoa Hạ.

“Hồ Mị Nhi, Điện Chủ cần bao nhiêu người?”, Âu Dương Sát hỏi dồn.

“Cộng thêm anh là ba người!”, Hồ Mị Nhi đáp.

“Ba người, tôi đã chuẩn bị gần ba ngàn cao thủ ám sát!”, Âu Dương Sát kinh ngạc nói.

“Anh phụ trách cứu người, tôi phụ trách tấn công!”, Hồ Mị Nhi đắc ý nói.

“Điện chủ bất công quá đi mất!”, Âu Dương Sát bắt đầu càu nhàu.

“Anh nên biết đủ đi!”

Hồ Mị Nhi cười nói: “Trong ba vị Thiên Vương, chỉ có anh có phần, nếu anh không muốn, tôi sẽ lập tức báo với Điện Chủ đổi Cao Cương”.

“Đừng, đừng mà…”

Âu Dương Sát vội cười nói: “Trong vòng một ngày tôi sẽ có mặt!”

Nói xong anh ta liền cúp điện thoại, sợ Hồ Mị Nhi thật sự đề nghị Điện Chủ thay người.

Nhiệm vụ kề vai chiến đấu cùng Điện Chủ kiểu này phải nói là ngàn năm khó gặp đấy!

… Thành Hương Giang, nơi đóng quân của sở tác chiến, văn phòng trưởng ty.

Trưởng ty Tiêu Chiến đang ngồi trên ghế, đối diện là ba sĩ quan cấp cao, người ngồi giữa chính là Ngô Bân.

“Sĩ quan Ngô, anh có ý gì hả?”, Tiêu Chiến lạnh lùng nói.

“Trưởng ty bớt giận!”

Ngô Bân cung kính đáp: “Tôi đã không nghỉ suốt ba năm rồi, chỉ là vừa khéo đúng dịp mà thôi!”

“Sĩ quan Ngô, không phải vì Thiên Vương Thần Điện à?”

“Trưởng ty, Thiên Vương Thần Điện là gì?”

“Giả ngu?”

Tiêu Chiến cười lạnh: “Mọi người đang ngồi ở đây đều biết anh có mối quan hệ rất tốt với Bắc Thiên Vương, chẳng lẽ anh lại không biết chuyện cô ta đang tập kết đội ngũ để tiến đánh câu lạc bộ Hắc Long?”

“À… ha ha ha ha…”

Ngô Bân ngượng ngùng cười: “Trưởng ty quả là sáng suốt, nếu ông đã nói thẳng thì tôi cũng không giấu giếm làm gì, quả thật tôi không muốn đối địch với Thiên Vương Thần Điện, hơn nữa, chuyện này cũng không nằm trong phạm vi quản lý của tôi!”

“Chẳng lẽ anh không biết tôi có phần trong câu lạc bộ Hắc Long à?”

“Đương nhiên tôi biết, nhưng chúng ta là quân nhân, Thiên Vương Thần Điện không đối địch với quân chính quy, trên danh nghĩa bọn họ đang thay dân trừ gian diệt ác, chuyện như vậy sao có thể quản được?”

Ngô Bân nói năng hùng hồn, lý lẽ rõ ràng, bởi vì trước khi đến đây, ông ta đã sớm suy nghĩ kỹ đối sách.

“Hừ!”