Chương 74

Đám người lục tục né ra nhường chỗ, Tổng giám đốc tập đoàn Kim Đỉnh Lâm Đông Thăng hiên ngang bước vào.

“Ôi chao, đúng là tổng giám đốc Lâm kìa!”

Tất cả giám đốc rồi người phụ trách đến đây bàn chuyện hợp tác đều lập tức bước tới chào hỏi.

“Mấy ông chủ lớn nhanh chân thật đấy!”, Lâm Đông Thăng cười nói.

“Làm ăn thì phải tốc chiến tốc thắng, để đêm dài lắm mộng chứ sao, ha ha ha…”

Giám đốc C ao và tổng giám đốc Lâm có quen với nhau, liền tiếp lời đùa giỡn.

Vừa nhìn thấy Lâm Đông Thăng đến, người nhà họ Tần lại càng hào hứng không thôi.

Họ liền bước tới, muốn bắt chuyện hàn huyên.

“Tôi đến đây để ký hợp đồng, làm ơn mời giám đốc Thương xuống nhanh lên cho!”

Lâm Đông Thăng chẳng buồn nhìn ba người đàn bà nhà họ Tần, hắn chỉ muốn gặp Thương Lam thôi.

“Xin chào các vị, các vị đến tìm tôi à?”

Thương Lam đứng ngay đầu cầu thang, có hơi choáng ngợp.

“Xin chào giám đốc Thương”.

“Giám đốc Thương, dự án này cô nhất định phải hợp tác với chúng tôi mới được”.

“Giám đốc Thương, tôi có mang theo tiền đến đây”.

Cả đám ông tổng ai nấy nhao nhao tranh nhau nói.

“Giám đốc Thương”.

Lâm Đông Thăng nói: “Hôm nay tôi đến là muốn ký kết hợp đồng dự án Kim Hoa Building với quý công ty”.

“Ơ…”

Thương Lam không dám tin, cô thật sự lấy được dự án này sao?”

“Con gái ơi!”

Trương Quế Trân lập tức bước lên cầu thang, kéo tay Thương Lam đi xuống, nói: “Bắt đầu từ hôm nay, con sẽ là Tổng giám đốc tập đoàn Tần An, định đoạt mọi chuyện lớn nhỏ trong tập đoàn”.

“Tôi… được sao?”, Thương Lam ngạc nhiên kêu lên.

“Chắc chắn là được mà”, Trương Quế Trân cười hùa.

“Mẹ, nó làm Tổng giám đốc, vậy còn con?”, Tần Mỹ Ngọc bất mãn la lớn.

“Con cứ đứng qua một bên đi”.

“Tại sao chứ?”

“Tần Mỹ Ngọc, con bị ngu à?”, Trương Quế Trân quát lên.

Tần Mỹ Ngọc ngẩn người, nhưng cô ta hiểu vấn đề rất nhanh, bà ta làm như vậy là để ổn định cục diện trước đã.

“Bà xã”.

Lôi Tuấn mặc quần áo ngày thường, nhẩn nha bước xuống lầu.

“Anh dậy rồi à?”, Thương Lam lập tức lấy lại tinh thần.

“Tổng giám đốc cũng chẳng có gì ghê gớm lắm đâu, em cứ coi như làm quản lý dự án là được!”, Lôi Tuấn cười nói.

“Được, em cũng nghĩ vậy”, Thương Lam phụ họa.

Lôi Tuấn khoác tay ôm thắt lưng Thương Lam, còn tranh thủ vuốt ve vòng eo mềm mại của cô.

Thương Lam ngượng chín mặt.

Cứ nhớ tới chuyện tối hôm qua, cô lại xấu hổ không biết để đâu cho hết!

“Tổng giám đốc vẫn còn mệt lắm, em không cần làm quá nhiều việc đâu”.

Lôi Tuấn dán môi vào tai Thương Lam, dịu dàng thì thầm.

“Vâng!”, Thương Lam cũng tỏ ra ngoan ngoãn chưa từng có.

“Xin chào anh Lôi”.

Bao gồm Lâm Đông Thăng, tất cả ông chủ, trợ lý và thư ký đều đồng thanh hét lên.

“Các vị không cần khách sáo”.

Lôi Tuấn lại nhìn Thương Lam, nói: “Em bận đi, anh dắt chó đi dạo”.

Dưới ánh nhìn của mọi người, Lôi Tuấn mặc kệ người nhà họ Tần, bước nhanh ra cửa.

Anh không muốn quan tâm đến những vấn đề kinh doanh kiểu này.

Còn nửa tháng nữa là đại thọ lần thứ tám mươi của bà cụ nhà họ Tần.