“Bố ơi bố ơi, đến bắt con đi!”
Trước tòa biệt thự giống như lâu đài của nhà họ Kim, hai bố con đang chơi đùa trên đám cỏ.
“Tiểu Niệm, con đợi bố với”.
Người Lôi Tuấn cao lớn, đang “cố gắng” đuổi kịp con gái mình.
Truyện Ngôn Tình
“Wow, hoa này đẹp thật đấy, con muốn tặng cho mẹ”.
“Bố hái giúp con nhé, chúng ta cùng nhau tặng cho mẹ được không”.
“Tuyệt quá ạ, tuyệt quá ạ…”
Tiểu Niệm đã khôi phục sức khỏe, vui vẻ bay nhảy như một con bướm.
Hai ngày nay cũng là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Lôi Tuấn.
Cuối cùng anh cũng có nhà rồi.
Trên tay hai bố con cầm vài bông hoa, đi đến bên cạnh Thẩm Sơ Tuyết.
Thẩm Sơ Tuyết ngồi trên ghế, cô thay một bộ quần áo nhẹ nhàng, mặc dù trên mặt vẫn còn vết sẹo, nhưng đã trở về dáng vẻ chị gái nhà bên như ngày nào, nụ cười tươi tắn thoát tục.
“Tiểu Niệm, con đi chậm thôi”, Thẩm Sơ Tuyết quan tâm nhắc nhở.
“Mẹ ơi, đây là hoa con và bố tặng mẹ”.
Tiểu Niệm phấn khởi đưa hoa đặt vào tay Thẩm Sơ Tuyết.
“Cảm ơn hai bố con, mẹ rất thích”.
Thẩm Sơ Tuyết xoa đầu Tiểu Niệm, tâm trạng cô lúc này cực kỳ mãn nguyện.
“Con đi bắt bướm đây”, Tiểu Niệm lại chạy đi chơi.
“Sức khỏe em thế nào rồi?”, Lôi Tuấn ngồi xuống bên cạnh Thẩm Sơ Tuyết hỏi.
“Em không sao, rất nhanh sẽ khỏe lại thôi”.
Vừa thấy Lôi Tuấn, Thẩm Sơ Tuyết lại bắt đầu cảm thấy căng thẳng.
Khí chất trên người đàn ông này quá mạnh, một người phụ nữ đến từ nông thôn như cô không dám nghĩ đến.
“Em nghĩ gì thế?”
“Anh nhìn này…”
Thẩm Sơ Tuyết nhẹ giọng nói: “Ngôi nhà này lớn như lâu đài, bên trong xa hoa chẳng khác gì cung điện.
Những đồ ăn thức uống này em chưa từng nhìn thấy, còn có những người giúp việc và vệ sĩ kia nữa, trời ơi, em căng thẳng quá".
“Em không thích sao?”, Lôi Tuấn cười nói.
“Chuyện này tôi thật sự không ngờ đấy!”
Lôi Tuấn cũng cười nói: “Chứng tỏ Bàn Tử cậu chặn tin tức tốt quá!”
“Anh Tuấn, tôi không hiểu, sao anh lại không lộ diện?”
“Tôi hơi mệt, bây giờ chỉ muốn ở cùng người nhà”.
“Phía nhà họ Tần phải làm thế nào?”
“Cái gì mà làm thế nào?”
“Ngày kia là tiệc mừng thọ của bà cụ nhà họ Tần, gửi thiệp mời cho tôi rồi”.
Kim Bưu nói xong, âm thầm thăm dò ý kiến của Lôi Tuấn.
“Ái dà, quên mất quên mất”.
Lôi Tuấn vỗ trán, châm một điếu thuốc.
“Anh Tuấn”.
Mặt sẹo đứng bên cạnh nói: “Bây giờ bên ngoài, người nhà họ Tần và nhà họ Trần đều đang nói xấu anh, nói anh là đầu sỏ của câu lạc bộ Hắc Long, bị sĩ quan Ngô Bân gϊếŧ chết rồi”.
“Còn có chuyện này sao?”, Lôi Tuấn ngạc nhiên hỏi.
“Vâng, nhà họ Trần hận không thể khiến anh chết, như vậy thì không còn ai biết chuyện ác của bọn chúng nữa”.
Vừa nghĩ đến chuyện mà hai bố con nhà họ Trần làm, mặt sẹo liền nghiến răng căm hận.
“Cũng đúng”.
Lôi Tuấn cười nhạt nói: “Sớm muộn gì cũng phải tính sổ với nhà họ Trần, nhưng tôi không ngờ là, vừa mới giúp nhà họ Tần giành được mấy vụ làm ăn, vậy mà nhanh như thế bọn họ đã lật mặt rồi?”
“Anh Tuấn”.
Mặt sẹo giận dữ nói: “Nhà họ Tần, ngoài cô Thương Lam ra, con mẹ nó những người còn lại toàn là kẻ vong ân bội nghĩa, tôi không hiểu sao anh phải ở lại nhà họ Tần?”
“Đúng vậy anh Tuấn”.
Kim Bưu cũng hỏi: “Anh giúp nhà họ Tần nhiều như vậy, không có ai cảm ơn một tiếng, tôi nghĩ hay là anh đón chị dâu ra, sau đó cắt đứt quan hệ với nhà họ Tần cho rồi, ái dà, không đúng…”.