Đông Vực Hoa Hạ, phân bộ Thiên Vương Thần Điện.
“Hồ Mị Nhi, cô nói với Điện Chủ một tiếng, mấy chuyện như thế này, không có Lý Lăng Phong tôi sao được?”
Trong vòng một đêm, Đông Thiên Vương Lý Lăng Phong đã gọi không biết bao nhiêu cuộc cho Hồ Mị Nhi.
Mục đích chỉ có một, xin tham dự lần hành động do Điện Chủ đích thân dẫn đội này.
“Đại ca à, đã nói bao nhiêu lần rồi, chỉ là một trận đấu nhỏ, không cần phải như thế!”, Hồ Mị Nhi cười khổ.
“Cô nói thật nhẹ nhàng!”
Lý Lăng Phong bất mãn nói: “Hiếm khi Điện Chủ hăng hái như thế, sao lại không có tôi được?”
“Được rồi, được rồi!”
Hồ Mị Nhi cười nói: “Anh là đại ca, đừng có nhõng nhẽo như con nít vậy chứ, chẳng qua chỉ là diệt một câu lạc bộ Hắc Long mà thôi, đợi sau khi xong việc, tôi sẽ đề nghị Điện Chủ triệu tập Tứ Đại Thiên Vương, anh em ta uống say một trận!”
“Là cô nói đấy nhé!”
Lý Lăng Phong biết không thể đạt được mục đích, bèn chuyển sang chuyện khác.
“Nhất ngôn cửu đỉnh!”
Nói xong, Hồ Mị Nhi liền cúp điện thoại.
“Mẹ kiếp!”
Lý Lăng Phong quay sang hét lên với sĩ quan phụ tá: “Truyền lệnh, trong vòng ba ngày đánh sập hang ổ của hải tặc, không cho tôi đi Bắc Vực thì tôi tự tìm trận chiến cho mình!”
“Tuân lệnh!”
Sĩ quan phụ tá lập tức đứng nghiêm, giơ tay chào.
…
Nam Vực Hoa Hạ.
“Hồ Mị Nhi, tôi là Cao Cương, Điện Chủ đã đồng ý chưa?”
Cao Cương giơ điện thoại vệ tinh lên, lớn tiếng hô.
“Phiền chết đi được, muốn hỏi thì tự anh đi mà hỏi, Điện Chủ nói chỉ gọi Âu Dương Sát!”
Hồ Mị Nhi bất đắc dĩ lườm anh ta.
“Sao lại như vậy? Sao Âu Dương Sát có thể đi? Sao lại thế, anh ta có đẹp hơn tôi không chứ?”
“Câm miệng, anh tự mà đi hỏi Điện Chủ!”
“Tôi… không dám!”
“Thì thôi!”
Hồ Mị Nhi cười nói: “Được rồi, tôi vừa khuyên đại ca Lăng Phong xong, đợi xong việc, tôi sẽ nghĩ cách để mọi người gặp Điện Chủ!”
“Ha ha ha ha… vậy cũng được, vậy thì chúc cô thắng ngay trận đầu!”
“Nhảm nhí, chỉ là một bữa ăn sáng!”, nói xong, Hồ Mị Nhi lại lần nữa cúp điện thoại.
“Chán thật!”
Cao Cương càu nhàu: “Ông đây chán ở rừng nhiệt đới lắm rồi, sao chuyện hay ho như vậy lại không có mình chứ?”
…
Tây Vực Hoa Hạ.
“Hồ Mị Nhi, Điện Chủ cần bao nhiêu người?”, Âu Dương Sát hỏi dồn.
“Cộng thêm anh là ba người!”, Hồ Mị Nhi đáp.
“Ba người, tôi đã chuẩn bị gần ba ngàn cao thủ ám sát!”, Âu Dương Sát kinh ngạc nói.
“Anh phụ trách cứu người, tôi phụ trách tấn công!”, Hồ Mị Nhi đắc ý nói.
“Điện chủ bất công quá đi mất!”, Âu Dương Sát bắt đầu càu nhàu.
“Anh nên biết đủ đi!”
Hồ Mị Nhi cười nói: “Trong ba vị Thiên Vương, chỉ có anh có phần, nếu anh không muốn, tôi sẽ lập tức báo với Điện Chủ đổi Cao Cương”.
“Đừng, đừng mà…”
Âu Dương Sát vội cười nói: “Trong vòng một ngày tôi sẽ có mặt!”
Nói xong anh ta liền cúp điện thoại, sợ Hồ Mị Nhi thật sự đề nghị Điện Chủ thay người.
Nhiệm vụ kề vai chiến đấu cùng Điện Chủ kiểu này phải nói là ngàn năm khó gặp đấy!
…
Thành Hương Giang, nơi đóng quân của sở tác chiến, văn phòng trưởng ty.
Trưởng ty Tiêu Chiến đang ngồi trên ghế, đối diện là ba sĩ quan cấp cao, người ngồi giữa chính là Ngô Bân.
“Sĩ quan Ngô, anh có ý gì hả?”, Tiêu Chiến lạnh lùng nói.
“Trưởng ty bớt giận!”
Ngô Bân cung kính đáp: “Tôi đã không nghỉ suốt ba năm rồi, chỉ là vừa khéo đúng dịp mà thôi!”
“Sĩ quan Ngô, không phải vì Thiên Vương Thần Điện à?”
“Trưởng ty, Thiên Vương Thần Điện là gì?”
“Giả ngu?”
Tiêu Chiến cười lạnh: “Mọi người đang ngồi ở đây đều biết anh có mối quan hệ rất tốt với Bắc Thiên Vương, chẳng lẽ anh lại không biết chuyện cô ta đang tập kết đội ngũ để tiến đánh câu lạc bộ Hắc Long?”
“À… ha ha ha ha…”
Ngô Bân ngượng ngùng cười: “Trưởng ty quả là sáng suốt, nếu ông đã nói thẳng thì tôi cũng không giấu giếm làm gì, quả thật tôi không muốn đối địch với Thiên Vương Thần Điện, hơn nữa, chuyện này cũng không nằm trong phạm vi quản lý của tôi!”
“Chẳng lẽ anh không biết tôi có phần trong câu lạc bộ Hắc Long à?”
“Đương nhiên tôi biết, nhưng chúng ta là quân nhân, Thiên Vương Thần Điện không đối địch với quân chính quy, trên danh nghĩa bọn họ đang thay dân trừ gian diệt ác, chuyện như vậy sao có thể quản được?”
Ngô Bân nói năng hùng hồn, lý lẽ rõ ràng, bởi vì trước khi đến đây, ông ta đã sớm suy nghĩ kỹ đối sách.
“Hừ!”
Tiêu Chiến không cam lòng nói: “Tôi là trưởng ty của một vùng, chẳng lẽ không thể có chút tài sản à?”
“Trưởng ty, tôi không có ý này!”, Ngô Bân lập tức đáp.
“Được, nếu anh đã sợ, vậy thì nghỉ đi!”
Tiêu Chiến vô cùng bất mãn với thái độ của Ngô Bân, tuy nhiên, Ngô Bân không hề làm trái điều lệ, mặc dù Tiêu Chiến là trưởng ty nhưng cũng không thể làm gì ông ta.
“Trưởng ty, ông tự giải quyết cho tốt!”, Ngô Bân đứng dậy, chuẩn bị đi.
“Láo xược, anh nói gì hả?”, Tiêu Chiến tức giận quát.
“Ông không nên đối địch với Thiên Vương Thần Điện vì câu lạc bộ Hắc Long”.
“Ngô Bân ơi là Ngô Bân, là sĩ quan của một khu, không ngờ anh lại nhu nhược như vậy!”
“Xin lỗi, tôi muốn sống!”
Nói xong, Ngô Bân sải bước ra khỏi phòng.
Tuy Tiêu Chiến là cấp trên của ông ta, nhưng cũng không có quyền cắt chức ông ta, chưa kể, ông ta còn nắm rất nhiều chứng cứ về việc Tiêu Chiến có cấu kết với các thế lực đen, nếu như thật sự trở mặt, chỉ có thể là lưỡng bại câu thương.
“Khốn kiếp, đồ rùa đen, chó chết…”
Ngô Bân đi khỏi, Tiêu Chiến càng không kiêng kỵ, liên tục chửi bậy.
“Trưởng ty chớ nên tức giận!”
“Trưởng ty nói rất đúng, cùng lắm chỉ là một cái Thiên Vương Thần Điện mà thôi!”
Hai sĩ quan vừa lên tiếng lần lượt là Giang Dương và Triệu Hải.
Bọn họ đều là người do Tiêu Chiến đề bạt, kém hơn Ngô Bân một cấp, nên ngày thường hai người này đã sớm ngứa mắt với thái độ của Ngô Bân, lúc này có cơ hội, đương nhiên bọn họ sẽ hạ thấp Ngô Bân, đề cao Tiêu Chiến.
“Nếu muốn, tìm cái lý do xử lý Thiên Vương Thần Điện là được!”, Giang Dương ngông cuồng nói.
“Đúng vậy đó trưởng ty, Thiên Vương Thần Điện cũng chỉ là một tổ chức lính đánh thuê mà thôi, là do thiên hạ đồn đãi quá lời chứ cũng chẳng có gì, chỉ cần quân chính quy chúng ta ra tay, mười cái Thiên Vương Thần Điện cũng không đỡ nổi!”, Triệu Hải càng ngông hơn.
“Hai vị sĩ quan!”
Tiêu Chiến cười quái dị: “Tất cả chi tiêu của vợ con hai vị ở nước ngoài đều do câu lạc bộ Hắc Long chi, cho nên trong chuyện này, các vị không thể ngồi yên mà nhìn được!”
“Đã rõ!”
Giang Dương và Triệu Hải đồng thanh đáp.
“Mỗi người bí mật triệu tập 2000 tinh binh, sử dụng thường phục, sớm ẩn nấp ở khu vực xung quanh câu lạc bộ Hắc Long.
Nếu bọn họ có thể chống đỡ nổi thì không sao, còn nếu không, hai vị dẫn đội xông lên, hốt gọn một mẻ Thiên Vương Thần Điện”.
Tiêu Chiến là võ giả năm sao, thế nên ông ta chưa từng để Thiên Vương Thần Điện vào mắt.
Nếu không phải không tìm được lý thích hợp, ông ta đã sớm khai chiến với Bắc Thiên Vương Hồ Mị Nhi.
Chỉ là một người đàn bà, có gì phải sợ chứ?
Về phần tên chó má Điện Chủ gì gì đó thì Tiêu Chiến chưa từng gặp, và cũng chẳng xem hắn ta là chiến thần.
“Trưởng ty yên tâm, đội dã chiến có rất nhiều tinh binh, cam đoan không xảy ra vấn đề!”
“Trưởng ty yên tâm, đội của tôi toàn là lính tinh nhuệ, Thiên Vương Thần Điện sắp trở thành lịch sử rồi!”
“Tốt lắm!”
Tiêu Chiến vỗ tay nói: “Hai vị sĩ quan mau chóng bố trí đi, tôi chờ hai vị thắng lợi trở về!”
“Tuân lệnh!”
Giang Dương và Triệu Hải đứng dậy, cúi chào tiêu chuẩn, sau đó rời đi…
Tiêu Chiến đốt một điếu thuốc, sau đó bấm một dãy số.
“Ông chủ!”
Đầu dây bên kia, Long Lân – hội trưởng của câu lạc bộ Hắc Long với vẻ mặt hung hăng nhanh chóng bắt máy.
“Anh có nắm chắc không?”, Tiêu Chiến lạnh lùng hỏi.
“Ông chủ cứ yên tâm, Thiên Vương Thần Điện là cái thá gì chứ, đối với câu lạc bộ Hắc Long, chúng chỉ là rác rưởi!”
Sau khi biết em trai đã chết và thủ hạ bị thiêu cháy, Long Lân đã sớm nổi giận.
“Chớ nên khinh địch!”, Tiêu Chiến dặn dò.
“Hắn đến một ngàn, tôi gϊếŧ một ngàn, đến mười ngàn, tôi gϊếŧ mười ngàn!”
“Có chí khí, nhưng phải cẩn thận!”
Tiêu Chiến nói tiếp: “Chỉ cần anh có thể tiêu diệt Thiên Vương Thần Điện, ngày sau, anh sẽ là người đứng đầu phía bắc Hoa Hạ, tôi nghĩ anh cũng biết trong đó có bao nhiêu lợi ích!”
“Cảm ơn ông chủ!”
Long Lân nở nụ cười giả tạo: “Bọn họ chờ chết đi!”.