Hai mươi phút sau, Tư Đồ Sênh nhìn con đường quen thuộc, nội tâm lại một chút cũng không quen, rốt cuộc nhịn không được nói: “Vì sao lại về nhà anh?”
Anh Hạo Hanh trả lời: ”Đây là xe tôi.”
“Không phải nói đưa tôi về nhà sao?”
“Nhà của tôi rộng hơn nhà cậu, giường của tôi êm hơn giường cậu, tôi còn không thu tiền phòng, cậu oán giận cái gì?” Anh Hạo Hanh hỏi.
Tư Đồ Sênh: “Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình.”
Anh Hạo Hanh tiếp lời: ”Cậu cũng biết là ổ chó à.”
Tư Đồ Sênh lại nói: ”Chỉ là tôi khiêm tốn một chút.”
“Tả thực lắm.”
Anh Hạo Hanh dừng xe, Tư Đồ Sênh vẫn ngồi bất động: “Còn không xuống đi?”
Nghe đối phương hỏi, cậu liền quay đầu nhìn anh ta, ánh mắt phức tạp, nói: “Vì sao anh không thích Đổng Văn Kỳ?”
Anh Hạo Hanh nhíu mày: ”Mắc mớ gì tới cậu?”
“Bộ dáng cô ấy rất xinh đẹp.”
“Đẹp chỗ nào?” Khẩu khí anh không được tốt.
Tư Đồ Sênh thăm dò: “Vậy anh cảm thấy ai mới đẹp?”
Ngay lập tức, Anh Hạo Hanh dùng ánh mắt sáng quắc mà nhìn thẳng vào đối phương.
Trái tim Tư Đồ Sênh nhất thời căng thẳng.
Sau đó, Anh Hạo Hanh chậm rãi nói: “Trương Giai Giai (*) chẳng hạn.”
(*) Trương Giai Giai: nữ diễn viên điện ảnh TQTư Đồ Sênh bất chợt nhẹ nhàng thở ra, kế tiếp lại tức giận nhìn về phía Anh Hạo Hanh. Không có việc gì cũng ra vẻ nghiêm trọng như vậy, khiến cậu sợ tới mức thiếu chút nữa ngừng hô hấp luôn rồi.
Anh Hạo Hanh mặt không đổi sắc ngồi ở trong xe, ánh mắt nhìn về phía ttrước, biểu tình nặng nề tâm sự khi nghĩ một đằng nói một nẻo.
Bộ dạng này, cùng với vẻ mặt vênh váo tự đắc khi hai người mới gặp cũng khác biệt quá lớn đi.
Nhìn người nọ, tâm tư Tư Đồ Sênh chậm rãi trùng xuống.
Tư Đồ Sênh ở trong biệt thự của Anh Hạo Hanh một đêm, sáng sớm ngày hôm sau liền bắt taxi rời đi, ngay cả điểm tâm cũng không ăn. Lúc cậu ly khai, trời mới tờ mờ sáng, trong ngoài biệt thự đều an tĩnh cực kỳ.
Anh Hạo Hanh đứng ở cửa sổ lớn trong phòng ngủ, lạnh mặt nhìn người nào đó rón ra rón rén đóng cửa, nhanh chóng bước đi.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt ở sau lưng, Tư Đồ Sênh đột nhiên quay đầu lại.
Bốn đạo ánh mắt va chạm giữa không trung, một người thì âm trầm, một người lại xấu hổ.
Cuối cùng, vẫn là Tư Đồ Sênh giơ tay, vẫy chào đối phương trước.
Anh Hạo Hanh kém rèm ‘xoẹt’ một cái, ngăn cách tầm nhìn của cả hai.
“Vẫn còn trẻ con.” Tư Đồ Sênh lặng lẽ mỉm cười, xoay người rời khỏi.
Sao ngày hôm đó, Anh Hạo Hanh liền biết mất khỏi cuộc sống của Tư Đồ Sênh, không điện thoại, không nhắn tin, tất cả mọi thứ quay về thời điểm trước khi bọn họ gặp nhau. Tư Đồ Sênh ban đầu còn có chút không quen, ánh mắt luôn nhịn không được mà liếc vào điện thoại, giờ ăn cơm cũng chậm đi một chút theo bản năng, giống như đang đợi một lời mời bất thình lình từ ai đó.
Một tuần sau, những thói quen này đều được điều chỉnh lại. Chỉ có Tư Đồ Sênh tự biết, mỗi khi di động vang lên, cậu vẫn sẽ nảy sinh một chút, một chút chờ mong.
Cậu tự phân tích trong đầu, mình là kẻ không muốn buông tha một người bạn giàu có nhiều tiền như vậy, nhất là ngay tại thời điểm bản thân đang túng thiếu thế này.
Một ngày rồi lại một ngày qua đi, thời gian càng lúc càng cấp bách. Vì kiếm đủ một tỷ đánh cược, cậu gần như rơi vào tình cảnh không từ thủ đoạn vì tiền. Có đôi khi cậu nghĩ, nếu đối phương không ra điều kiện, trong một tỷ này không thể bao gồm tiền của Anh Hạo Hanh và Thẩm Ngọc Lưu, nói không chừng thời điểm nóng đầu, cậu liền chạy đi hiến thân để thắng cược.
La Mật cầm một phần tư liệu tiến vào: “Ông chủ Chúc của nhãn hiệu thời trang JKS danh tiếng phát hiện đứa con trai mình nuôi dưỡng tám năm nay không phải con mình, muốn chúng ta điều tra xem gian phu là ai.”
Tư Đồ Sênh không chút hứng thú mà tiếp nhận tư liệu: ”Loại chuyện nhỏ nhặt này cô dùng một ngón tay cũng có thể giải quyết đi?”
La Mật nói: “Ông chủ Chúc đã ủy thác ba văn phòng thám tử tư điều tra, song vẫn không có kết quả. Cuối tuần này, ông ta sẽ mở tiệc ở biệt thự ven biển, mời tất cả đối tượng tình nghi tới. Ông ta hy vọng đến lúc đó chúng ta có thể tìm ra.”
Tư Đồ Sênh thắc mắc: ”Đã có phạm vi giới hạn, vì sao không trực tiếp tiến hành xét nghiệm đối chiếu DNA?”
La Mật trả lời: ”Anh đến tham gia thì sẽ biết.”
Thời điểm nhìn thấy khách mời tấp nập trên bờ cát, Tư Đồ Sênh rốt cuộc hiểu được nỗi khổ của ông chủ Chúc.
La Mật nói: “Tám năm trước, ông chủ Chúc thường trú tại Bangladesh, hàng năm chỉ trở về một đến hai lần. Bà Chúc lưu lại quốc nội giúp chồng quản lý nhà xưởng. Người phụ nữ này rất thích làm từ thiện, thường xuyên giúp đỡ những học sinh và công nhân có kinh tế khó khăn.”
Tư Đồ Sênh nói: “Suy nghĩ của ông chủ Chúc cũng thực kỳ quái.” Nơi này không ít người là sinh viên, tám năm trước bọn họ còn đang học tiểu học đi.
La Mật tiếp lời: ”Những người đang nói chuyện với ông chủ Chúc trong biệt thự là ban quản lý công ty ở quốc nội, cũng thuộc dạng bị tình nghi.”
Tư Đồ Sênh hỏi: ”Bà Chúc đâu?”
La Mật trả lời: ”Ở bên cạnh ông chủ Chúc. Bà ấy còn chưa biết sự tình đã bị phơi bày ra ánh sáng.”
Tư Đồ Sênh nói: ”Tôi đi xem.”
La Mật nhắc nhở: ”Đừng để bị phát hiện.”
Tư Đồ Sênh vừa đi về phía biệt thự, vừa nói vọng lại: “Cô nghĩ tôi là ai?”
“Cậu là ai?” Bà Chúc nghi hoặc nhìn Tư Đồ Sênh.
Thái độ của bà như thế cũng không phải vì sự hiện diện của cậu quá đường đột. Mặc dù trong biệt thự đều là các nhân viên quản lý cấp cao của công ty, song vẫn có không ít nhà tài trợ tiến vào đây mời rượu, có người lạ mặt cũng không đáng ngạc nhiên. Cái thực sự khiến cho người phụ nữ này chú ý chính là diện mạo của Tư Đồ Sênh. Một thanh niên trẻ tuổi lại đẹp trai như vậy, bà tin tưởng nếu chính mình đã từng gặp qua, nhất định phải có ấn tượng.
Trong đầu Tư Đồ Sênh nhanh chóng hiện lên danh sách các nhà tài trợ của bà Chúc, sau đó thong thả hồi đáp: “Tôi là Trương Tiểu Quân.”
Cái tên Trương Tiểu Quân này hết sức bình thường, bà Chúc mơ hồ có chút ấn tượng, chính là thế nào cũng không thể liên hệ với gương mặt ở trước mắt này: “Mấy năm nay, cậu đã thay đổi rất nhiều.”
Tư Đồ Sênh ngượng ngùng cười cười, ”Hiện tại, tôi đi theo một người đại diện, định tiến vào giới giải trí, cho nên đã thay đổi một chút.”
Bà Chúc bừng tỉnh, cẩn thận quan sát gương mặt của đối phương, tấm tắc tán thưởng: “Kỹ thuật bây giờ thật sự không tồi, một chút cũng nhìn không ra.”
Tư Đồ Sênh mời rượu bà.
Toàn bộ quá trình, ông chủ Chúc đều nhìn chằm chằm vào cậu, đáy mắt còn lộ hung quang. Để tránh người tới bắt kẻ thông da^ʍ lại bị bắt gian, cậu cố ý đi ngang qua người ông ta, thấp giọng nói nhỏ một câu: ”Truyện cổ Andersen.”
Lúc này, ông chủ Chúc mới buông lỏng cảnh giác, tựa hồ lơ đễnh hỏi han: ”Có phát hiện ai khả nghi không?”
Tư Đồ Sênh oán thầm: chỉ có người hết nhìn Đông rồi lại nhìn Tây như ông là khả nghi nhất.
“Tạm thời còn chưa có. Nhiều năm như vậy rồi, cũng có khả năng bọn họ đã sớm cắt đứt quan hệ.”
Ông chủ Chúc cả giận nói: ”Như thế nào cắt đứt?”
Ông ta không khống chế tốt âm lượng, vì thế liền thu hút những ánh mắt tò mò của người xung quanh.
Bà Chúc đi tới: ”Ông xã, làm sao vậy?”
Hai má của ông ta hơi hơi run rẩy, xem ra còn chưa tỉnh táo lại sau cơn thịnh nộ.
Tư Đồ Sênh nói: ”Tôi đang thảo luận vài chuyện của giới giải trí với ông chủ Chúc, không ngờ ông chủ Chúc lại rất có hứng thú.”
Bà Chúc tò mò hỏi chồng mình: “Nói gì vậy? Em cũng muốn nghe.”
Ông chủ Chúc cứng rắn nói: “Không có gì.”
Sắc mặt Bà Chúc khẽ biễn, bà quay sang mỉm cười với Tư Đồ Sênh: “Muốn ăn chút gì không? Tôi đi cùng cậu.”
Tư Đồ Sênh mỉm cười, đi theo Bà Chúc sang bàn ăn. Vì để chiêu đãi mấy trăm người, đại sảnh hôm nay được bố trí ba cái bàn ăn, mỗi bàn dài chừng mười mét. Bà Chúc gắp mấy miếng hoa quả, sau đó đột nhiên dừng lại, thở dài nói: “Ông nhà tôi gần đây tâm tình không được tốt, chứ con người ông ấy tốt lắm.”
Tư Đồ Sênh cười cười: “Tôi biết.”
Bà Chúc lại hỏi: ”Vừa rồi ông ấy nói với cậu cái gì?”
Tư Đồ Sênh trả lời: “Tôi nói cho ông ấy biết trong giới có một đôi tình lữ mới chia tay, là Aaron và La Mẫn Ly.”
“A.” Bà Chúc ngạc nhiên, ”Thế mà tôi không biết ông ấy còn quan tâm tới những tin tức giải trí này.”
Tư Đồ Sênh đáp lời: ”Giữa vợ chồng với nhau có nhiều điều phải tìm hiểu, nhờ thế mới có thể vượt qua thời khắc mấu chốt sau cùng.”
Bà Chúc khẽ nhướn mày, cảnh giác hỏi: ”Thời khắc mấu chốt gì?”
Tư Đồ Sênh: “Ở trong giới giải trí lâu quá, dễ tức cảnh sinh tình.”
Bà Chúc cũng không truy hỏi tiếp nữa: “Cậu muốn ăn trái cây gì?”
Tư Đồ Sênh thuận miệng nói: ”Dưa hấu. Tốt nhất là cả quả, lại ngâm trong nước giếng một tiếng, tự tay cầm dao bổ, xì xụp mà ăn, như thế so với cắn từng miếng từng miếng thì thú vị hơn nhiều.”
Bà Chúc cười cười: “Chỗ này của tôi không có nước giếng cho cậu ngâm dưa hấu, những có cái khác có khả năng thỏa mãn cậu.” Ngay sau đó, bà gọi phục vụ cầm một quả dưa hấu ướp lạnh đến, lại đưa cho Tư Đồ Sênh một con dao.
Tư Đồ Sênh cầm dưa hấu và con dao đi ra ngoài.
Cậu có bộ dáng xinh đẹp, vốn đã thu hút tầm mắt của mọi người, nay lại một tay ôm dưa hấu, một tay cầm dao nhọn, thong dong ra khỏi biệt thự, càng khiến người khác rất mực tò mò, cả gái lẫn trai đều nhân cơ hội mà tiếp cận. Tư Đồ Sênh tranh thủ thời cơ hỏi thăm những chuyện về bà Chúc. Mỗi người đều đưa ra những câu trả lời khác nhau, nhưng cũng không nhiều lắm, chung quy không có gì đặc biệt, chỉ là ‘trong ngày X tháng Y năm Z, bà Chúc tham dự một hội nghị ABC, đã tài trợ DEF tiền, và tạo thành ảnh hưởng to lớn đối với cuộc đời của tôi.’
Tư Đồ Sênh hỏi: “Bà Chúc coi trọng ai nhất?”
“Nói đến coi trọng thì ai bà ấy cũng coi trọng. Bà Chúc tốt lắm, đối xử với ai cũng như nhau, còn người đặc biệt… hình như không có.” Một người đàn ông đeo kính mắt thoạt nhìn vô cùng nhã nhặn vừa nói vừa nhìn sang đám bạn mình tìm kiếm sự đồng tình.
Ngay sau đó, bạn anh ta lên tiếng: ”Dù sao cũng không phải là chúng tôi.”
Một cô gái trẻ đang mang thai nghe vậy thì nói chen vào: “Có một người. Lúc ấy bà Chúc đối với Lương Hiểu Vũ đặc biệt tốt, còn muốn nhận cậu ta làm con nuôi cơ mà.”
Tư Đồ Sênh tinh thần phấn chấn, bổ dưa hấu làm mấy phần, đưa cho mỗi người một miếng, sau đó tự mình cầm một miếng đưa lên miệng gặm gặm: “Hôm nay Lương Hiểu Vũ có đến không?”
Cô gái nói: ”Sáu năm trước cậu ta đã qua đời. Thời điểm cậu ta ra đi, Bà Chúc còn cố ý đến bệnh viện nhìn mặt lần cuối.”
Tư Đồ Sênh yên lặng mà ghi nhớ cái tên này, sau đó nhắn tin bảo La Mật điều tra.
Mấy người bên cạnh thay nhau nói chuyện, tổng cộng nhắc tới vài cái tên, loại bỏ nữ, còn lại có tám người đàn ông, trong đó năm người đang ở chỗ này. La Mật một phen điều tra hành tung của bọn họ tám năm về trước.
“Có hai người đã ra nước ngoài từ mười năm trước, không có khả năng. Ba người còn lại lại ở nơi khác, còn ba người ở thành phố A, lần lượt là Lương Hiểu Vũ, Dương Kiệt và Mã Phúc.”
Tư Đồ Sênh nói: “Lấy ảnh chụp của bọn họ đối chiếu với con của Bà Chúc. Xem ai có khả năng hơn cả.”
“Được.”
Tư Đồ Sênh cúp điện thoại, biếng nhác duỗi thắt lưng một cái. Thương vụ này cực kỳ không thú vị, bù lại chính là hoàn cảnh làm việc tương đối thoải mái. Gió biển mang theo hơi nước thổi lên trên mặt, hơi dính, hơi nóng, song tâm tình cậu lại phi thường trống trải. Tư Đồ Sênh chiếm cứ một chiếc ghế, đang định nằm xuống ngủ một giấc thì di động lại bất chợt vang lên.
Tư Đồ Sênh nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, bỗng nhiên có chút kinh ngạc, lại thêm vài phần lo lắng, nhanh chóng nghe máy. Cậu ngẫm nghĩ một chút, nói: “Bà Giang?”
“Hửm? Con gọi bác là cái gì?” Giang Lệ Hoa không vui.
Tư Đồ Sênh phát hiện thái độ của bà đối với mình không hề thay đổi, vì vậy thoáng yên lòng: ”Giang ma ma.”
Giang Lệ Hoa tiếp lời: “Gần đây tại sao không đến nhà chơi?” Giọng nói của bà tự nhiên mà thân thiết, khiến cho Tư Đồ Sênh nảy sinh một loại ảo giác như thể chính mình trước kia vẫn thường xuyên chạy tới nhà bà.
Cậu đáp: ”Gần đây có chút bận.”
Ở đầy dây bên kia, Giang Lệ Hoa thở dài, nói: ”Trẻ con lớn rồi đều thích chạy loạn bên ngoài. Hạo Hanh cũng vậy, một tháng chỉ về nhà có một hai lần.”
Tư Đồ Sênh không biết nên nói tiếp như thế nào.
“Hôm nay nó về nhà, sắc mặt không được tốt cho lắm, hình như ngủ không ngon, tâm tình cũng kém. Con là người bạn tốt nhất của nó, thường xuyên tìm nó tâm sự đi, giúp Giang ma ma hỏi một chút xem nó có chuyện gì. Con cái lớn rồi, lời cha mẹ chưa chắc nghe lọt, thế nhưng lời bạn bè nói lại rất lắng nghe.”
Tư Đồ Sênh nghĩ: kết quả của việc chúng con thường xuyên tâm sự, nhất định không phải cái mà bác thích nghe đâu.
Nghĩ là nghĩ như thế, song cậu vẫn đáp ứng đối phương.
Giang Lệ Hoa lại nói: “Bác và nó vừa mới ăn cơm chiều xong, hiện tại con gọi điện thoại cho nó là vừa đẹp.”
Tư Đồ Sênh không ngờ bà lại trực tiếp như vậy, trong lúc nhất thời tìm không được ngôn từ để thoái thác, đành phải nói: “… Hiện tại con hơi bận.”
“Có khi nào hết bận đâu?”
“…”
“Trước tiên đi toilet luôn đi, vừa gọi điện thoại vừa giải quyết, cũng không lãng phí thời gian.”
Bà an bài khoa học đến như thế, khiến Tư Đồ Sênh vô pháp phản bác lại, chỉ đành đáp ứng lúc toilet lần sau, nhất định sẽ gọi điện thoại cho Anh Hạo Hanh – Vì cái gì những lời này nghe vào lại cổ quái như vậy a!
Tư Đồ Sênh trợn tròn con mắt nằm thêm một lát, bụng liền òng ọc òng ọc một hồi. Trong tiềm thức cậu không muốn gọi cú điện thoại này, vì thế dứt khoát chịu đựng, chính là sau một lát, bụng đã bắt đầu đau. Cậu đổi tư thế, nghiêng người, co chân, cái bụng trướng phình, đau đớn càng thêm lợi hại. Thấp giọng chửi thề một tiếng, Tư Đồ Sênh quyết định không giày vò bàng quang của mình nữa, nhanh chóng đứng lên, chậm rãi đi vào toilet.
Vào một khắc tiếng nước róc rách vang lên, Tư Đồ Sênh cảm thấy cuộc đời mình như được thăng hoa.
Tuy rằng không gọi điện thoại, Giang Lệ Hoa cũng không biết chính mình đã lén giải quyết nhu cầu, thế nhưng, bản thân cậu hiểu, muốn phá bỏ tình trạng đóng băng giữa mình và Anh Hạo Hanh, cú điện thoại mở đầu này tất nhiên phải do mình chủ động. Mà quan hệ tương lai, còn phải xem cái dây thần kinh trong óc Anh Hạo Hanh kia có thể bình thường lại hay không.
Cậu trở lại bãi biển, tìm một góc yên tĩnh, bấm điện thoại.
Điện thoại vang lên thật lâu cũng không có người bắt máy.
Trong lòng Tư Đồ Sênh có chút lạnh, cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, đang lúc muốn dập máy, thanh âm của người kia lại đột nhiên truyền đến từ ống nghe: ”Đừng nói gì cả, cậu nghe tôi này.”
… Tư Đồ Sênh sợ nhất chính là tình huống này!
“Anh bình tĩnh một chút, trước hết hãy nghe tôi nói, chúng ta tốt nhất vẫn là bảo trì…”
“Im miệng.” Anh Hạo Hanh gầm nhẹ, cảm xúc xem ra vô cùng kích động.
Tư Đồ Sênh trầm mặc, quyết định vào thời khắc mấu chốt sẽ giả vờ điện thoại mất tín hiệu.
Anh Hạo Hanh hít sâu một hơi, nói: ”Bình tĩnh một chút, giúp tôi báo cảnh sát.”
Tư Đồ Sênh ngẩn ra, khẩn trương hỏi: ”Phát sinh chuyện gì?”
Thanh âm của Anh Hạo Hanh phi thường căng thẳng, song vẫn tận lực bảo trì trấn tĩnh: “Phanh xe của tôi không ăn.”