Hai mắt Tả Vô Kỵ lập tức tỏa sáng, ngay sau đó hắn ta lại suy sụp nói: "Đâu có dễ dàng như vậy... Đến hiện tại ta mới biết được vật kia rất trân quý, một miếng Huyền Ngọc Như Ý nho nhỏ lại có thể đáng giá vạn lượng hoàng kim... Thương cảm cho lão tử trước đây bị các ngươi giật giây trộm ra bán đi, mới bán một ngàn lượng bạc, quá lỗ vốn..."
Nói nói một hồi hắn ta lại nghiến răng nghiến lợi, thống khổ: "Hai tên hỗn đản các ngươi đã biến ta thành bại gia tử đệ nhất thiên hạ... Mà ta lại không thể nói ra, chỉ có thể cắn nát hàm năng nuốt cả máu vào bụng... Hiện tại mặc dù có ngọc, nhưng ta biết lấy cái gì đi mua về đây?"
Diệp Tiếu thấp giọng nói: "Ha ha ha... Không phải chỉ là tiền sao... Chuyện này còn không dễ nữa? Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có muốn mua Huyền Ngọc Như Ý về không?"
"Muốn! Ranh con mới không muốn! Đây là cơ hôi để ta có thể lấy cái mũ "Thần Hoàng đế quốc đệ nhất bại gia tử" xuống... Có trời mới biết ta muốn lấy nó xuống nhiều tới mức nào..." Tả Vô Kỵ liên tục gật đầu, nghiến răng nghiến lợi: "Chỉ có điều từ sau chuyện lần trước, tiền tiêu vặt của ta đã bị khấu trừ hết, vốn dĩ mỗi tháng ta được phân ba trăm lượng bạc tiêu vặt cũng biến thành mỗi tháng năm lượng... Năm lượng bạc, đủ làm cái rắm!"
"Ngươi muốn lấy cái mũ đệ nhất bại gia tử đế quốc này xuống... cũng rất dễ dàng, chỉ có điều... ngươi sẽ lập tức trở thành "từ cổ chí kim vũ trụ vô cực đệ nhất bại gia tử"..."
Diệp Tiếu nói thầm trong lòng, thế nhưng ngoài miệng thì cười ha ha, vỗ ngực một cái, hào sảng nói: "Chỉ cần ngươi muốn mua trở về, tiền ta có thể cho ngươi mượn trước..."
"Thật?" Tả Vô Kỵ lập tức cả kinh. Không chỉ là hắn ta, ngay cả Lan Lãng Lãng cũng ngạc nhiên một trận!
Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc từ phía bắc sao?! Diệp Tiếu đã trở nên hào phóng như vậy từ lúc nào?
"Thực sự!" Diệp Tiếu gật đầu chắc chắn, sắc mặt đứng đắn, trịnh trọng.
"Ngươi có ý gì?" Tả Vô Kỵ hồ nghi nhìn hắn, trong lòng đang tính toán: Không phải gia hỏa này đang có ý đồ gì với ta đấy chứ? Chẳng lẽ hắn coi trọng ta thật?
"Vô liêm sỉ!" Diệp Tiếu quang minh lẫm liệt, vẻ mặt có lòng tốt lại bị coi thành lòng lang dạ thú, vô cùng đau đớn nói: "Tả Vô Kỵ! Tiểu tử ngươi nói cái gì vậy? Lão tử coi ngươi là huynh đệ tốt mới giúp ngươi việc này, ta cũng phải mạo hiểm rất lớn, ai biết tới lúc nào tên bại gia tử ngươi mới có thể trả lại tiền cho ta? Vậy mà ngươi còn hoài nghi ta! Được rồi được rồi, ta mặc kệ ngươi đi tìm chết!"
"Không muốn thì thôi! Lão tử giữ lại tiền kia đi tán gái không phải hơn sao... Lan Lãng Lãng! Chúng ta đi!" Diệp Tiếu nổi giận đùng đùng đứng lên rời đi: "Từ nay chúng ta không quan tâm tới tên gia hỏa không biết phân biệt tốt xấu này nữa!"
Tên gia hỏa Lan Lãng Lãng này giỏi nhất là ồn ào náo loạn, gặp trường hợp như vậy hắn ta há có thể buông tha, lập tức đứng bật dậy, hứng thú bừng bừng gầm một tiếng: "Đi thì đi! Không để ý tới tên vô liêm sỉ không coi chúng ta là bạn bè này nữa!"
"Đừng... Đừng đừng đừng... Diệp huynh, Lan huynh dừng chân dừng chân! Ôi ca ca của ta..." Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tả Vô Kỵ bước nhanh về phía trước, một mực ôm lấy eo của Diệp Tiếu, vẻ mặt nịnh nọt liên tục nói xin lỗi: "Ai ya, không phải ta chỉ nói sai một câu thôi sao... Ai ya, chúng ta là huynh đệ tốt, huynh đệ tốt cả đời, ngươi đừng tức giận... Ai ya mau mau dừng chân! Quản gia, dâng trà! Trà tốt nhất! Bưng trà ngon cực phẩm lên! Bưng ngự trà cực phẩm mà bệ hạ ban cho gia gia ta lên! Mau mau mau..."
Liên tục lên tiếng phân phó hạ nhân, sau đó hắn ta cung kính mời Diệp Tiếu ngồi xuống ghế thái sư, khom lưng chân chó cười nói: "Ha ha... Diệp huynh, ha ha, Diệp thiếu gia, oa ha ha, hảo huynh đệ hảo huynh đệ của ta... Tiền kia ngươi định cho ta mượn thật sao?"
Diệp Tiếu bắt chéo hai chân, lắc qua lắc lại: "Vốn là muốn cho ngươi mượn thật..."
"Vậy ngươi không thể thay đổi..." Tả Vô Kỵ gần như muốn quỳ xuống.
Vất vả lắm mới có một cơ hội lập công chuộc tội, sao hắn ta có thể buông tha, có trời mới biết mấy tháng nay ta đã sống như thế nào... Đây là nhà ta, muốn trốn cũng không thoát.
"Hừ, được rồi." Diệp Tiếu vẫn ung dung thổi ly trà trong tay, có chút bất đắc dĩ: "Trách chính ta lanh mồm lanh miệng... Nếu như vậy, vậy ngươi viết phiếu nợ đi, sau đó tùy tiện lấy thứ gì đấy tới thế chấp cho ta, rồi ta sẽ cho ngươi mượn mười lăm ngàn lượng hoàng kim... Nói rõ trước, tiền này ngày sau ngươi vẫn phải trả cho ta, chuyện này không có chỗ thương lượng!"
"Đây là đương nhiên!" Mặt mũi Tả Vô Kỵ tràn đầy vẻ vui mừng, ngay sau đó hắn ta lại nhíu mày, vẻ mặt buồn thiu: "Thế nhưng ta phải dùng thứ gì để thế chấp cho ngươi đây?"
"Ngươi có nghe hiểu tiếng người không, tùy tiện tìm thứ gì đó là được, chúng ta là huynh đệ, chẳng lẽ lại muốn thứ đáng tiền của ngươi nữa hay sao?" Diệp Tiếu trợn trắng mắt, chân thành nói: "Ngươi nhìn mấy vật trang trí trong nhà ngươi, tùy tiện lấy một cái cho ta... không phải được rồi sao?"
Tả Vô Kỵ lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Đây cũng là một biện pháp... Ta suy nghĩ xem, lần này ta nên trộm thứ gì mới tốt đây?"
Con ngươi loạn chuyển, hiển nhiên hắn ta đã hạ quyết tâm chuẩn bị ăn trộm thêm một lần nữa.
"Ai ya..." Diệp Tiếu hận rèn sắt không thành thép hướng dẫn: "Ngươi có thể nhanh nhẹn một chút không, ngươi tùy tiện lấy một thứ ngay trong phòng khách này cho ta là được, không cần phải đáng giá quá mức, thứ gì cũng được..."
Dưới sự ám chỉ rõ ràng của Diệp Tiếu, rốt cục Tả Vô Kỵ cũng "hiểu ra" : "Cái này... có thể thế chấp không?"
"Gì mà có thể thế chấp với không thể thế chấp, chẳng phải cũng giống nhau sao, đừng quên chúng ta là huynh đệ!" Diệp Tiếu rộng lượng nói lời thấm thía.