Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Vực Thương Khung

Chương 49: Tử Khí Lạnh Vô Cùng (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Chuyện này... Ngược lại ngay cả ta cũng không tin. Thế nhưng... vì sao tin tức này lại lan truyền ra?"

"Ngươi hiểu cọng lông! Đây là tâm thuật đế vương trong truyền thuyết..."

"Ah ah ah... Diệp công tử thật xui xẻo, người thường ngày chỉ sợ ngay cả con gà cũng không dám gϊếŧ, hôm nay lại có thể bị vu hãm gϊếŧ một cao thủ tuyệt thế... Chậc chậc... Thủ đoạn gài tang vật bực này, cũng chỉ có thể tặc lưỡi..."

"Ngươi biết cái gì, thứ cần chỉ là cái cớ..."

"Nói cũng đúng..."

"Chẳng qua thái tử gia của chúng ta làm như vậy có chút quá đáng..." Lắc đầu, thở dài.

"Đúng vậy..." Lắc đầu, thở dài.

...

"Ngươi thả cái rắm gì! Chỉ bằng Diệp Tiếu cũng có thể gϊếŧ Mộ Thành Bạch? Thật sự buồn cười!"

"Tin đồn đã nói như vậy..."

"Đồn đãi đồn đãi, đầu ngươi mọc trên mông sao? Nếu như ngươi tin lời đồn đãi, còn cần hai chữ sự thật cái chim gì? ... Đúng là heo!"

...

"Chuyện hoang đường bực này... lại có thể xảy ra? Diệp Tiếu gϊếŧ Mộ Thành Bạch? Ha ha ha ha..."

...

Tin đồn này lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai lan truyền khắp Thần Tinh thành, hơn nữa nó còn đang có xu thế khuếch tán mạnh tới các thành thị lân cận!

Trong lúc nhất thời, toàn bộ trong ngoài kinh thành có chuyện đàm tiếu.

Bên kia, lúc đầu phủ thái tử cũng định có hành động, lại bị tin đồn bất thình lình, phô thiên cái địa làm trực tiếp hôn mê!

"Hiện tại chuyện này đã tạo thành động tĩnh tương đối lớn ở kinh thành... Nếu chúng ta còn tiếp tục cố chấp có hành động gì nhằm vào Diệp Tiếu ngay giờ phút quan trọng này, thật đúng là không tiện xuống tay, phải cố kỵ rất nhiều thứ." Một văn sĩ trung niên ngồi đối diện thái tử, có chút bất đắc dĩ cười cười: "Hơn nữa, có người nói bệ hạ cũng tỏ ý quan tâm chuyện này."

Trong giọng nói của văn sĩ trung niên lộ ra một chút ý vị thâm trường.

"Phụ hoàng cũng đang chú ý..." Khóe miệng thái tử lộ ra nụ cười cũng ý vị thâm trường giống vậy, nói khẽ: "Xem ra... Trong nhà Diệp tướng quân còn có cao nhân khác. Có thể lấy tiến làm lùi, khơi mào dư luận tạo thế, khiến chúng ta cố kỵ trùng trùng... Thú vị, ha ha..."

"Cho nên hiện tại chúng ta có hai con đường có thể đi." Văn sĩ trung niên nói khẽ.

"Chọn con đường thứ hai." Thái tử còn chưa hỏi đó là hai con đường nào đã trực tiếp quyết định: "Cứ làm theo trình tự bình thường là được, để Hình bộ bắt tay vào điều tra... Tận lực khiến chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, tối thiểu cũng là phía quan phương muốn như vậy... Dù sao thì chúng ta cũng phải cân nhắc thái độ bên phía Diệp tướng quân; mà con đường thứ nhất là trực tiếp lựa chọn thủ đoạn cường ngạnh, lại không được!"

Văn sĩ trung niên gật đầu: "Tốt, thuộc hạ đã hiểu rõ."

Đúng vậy, thái tử chỉ nói phía quan phương, mà không nói phía thế gia, cũng không nói phía giang hồ.

Nhưng hiện tại những phía này không cần bản thân mình phải lo lắng.

Văn sĩ trung niên đã đi ra ngoài từ lâu, nhưng thái tử vẫn còn ngồi đó, bất động.

Ánh mắt hắn ta đang không ngừng nhấp nháy, lẩm bẩm nói: "Thế tục? Giới thế tục? ..."

Ngay sau đó hắn ta cười lạnh một tiếng, nói khẽ: "Vinh hoa phú quý của giới thế tục há là thứ đám gia hỏa buồn chán cả ngày chỉ biết theo đuổi đại đạo hư ảo kia có thể lãnh hội được? Ngay cả khi chỉ thoảng qua lại luôn cho rằng mình đã từng thể nghiệm, nhưng Trang Tử không phải cá, sao biết cá có vui... Lại có thể vọng ngôn nói chúng ta chỉ là con kiến..."

Cười lạnh một tiếng, vươn người đứng dậy, long hành hổ bộ mà đi ra ngoài.

...

Diệp Tiếu khoanh chân ngồi, cảm giác được Tử Khí Đông Lai Thần Công trong người lặng yên vận hành, cái loại cảm giác tuyệt vời mà bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, mỗi thời mỗi khắc đều vui sướиɠ đầm đìa kia, khiến hắn thật sự lưu luyến quên về, không muốn tỉnh lại.

Từng luồng tử khí vô hình từ mặt trời đang nhô lên cao kia lặng yên không tiếng động tiến vào thân thể hắn.

Nghĩ tới lần đánh chết Mộ Thành Bạch, Diệp Tiếu không khỏi hơi xúc động.

Trong lòng hắn hiểu, dựa theo thế cục bây giờ cùng với hoàn cảnh của bản thân mình, rất có thể đánh chết Mộ Thành Bạch là một hành động cực kỳ không sáng suốt; bởi vì rất nhiều người đều biết mình đã từng có xung đột với hắn, tận mắt chứng kiến, chính tai nghe thấy, bản thân mình không cách nào gạt bỏ sự chứng thực của những người này. Biết rõ không thể làm nhưng vẫn cố chấp làm, chẳng khác gì đẩy bản thân mình vào tình trạng cực kỳ nguy hiểm.

Nhưng Diệp Tiếu lại cứ nhất định muốn làm như vậy, coi như biết rõ không thể làm, vẫn kiên trì làm như vậy!

Bởi vì hắn có thể cảm giác được, từ sau khi bản thân mình trọng sinh vào bộ thân thể này, tập tính ngoan cố và tư tưởng bản năng của bộ thân thể này ít nhiều gì vẫn có chút ảnh hưởng đến bản thân mình.

Đó là một loại lo trước ngó sau, một loại nhu nhược, một loại lùi bước.

Không có nhuệ khí và đảm đương! —— Tính chung của hoàn khố đệ tử.

Thậm chí Diệp Tiếu còn cảm giác được, hiện tại mình cách Tiếu quân chủ sát phạt quả quyết kiếp trước rất xa.

Thậm chí đã có cảm giác: Đây không phải cùng một người.

Diệp Tiếu tự biết mình không thể để tình huống này phát triển tiếp, cho nên hắn dứt khoát lợi dụng cơ hội này đẩy chính mình vào nguy cơ lớn lao, kích phát bản thân mình phải lấy bản năng ra ứng đối.

Triệt để đánh đuổi tất cả mọi thứ của tiền nhiệm!

Cho nên, ngay cả khi biết rõ đánh chết Mộ Thành Bạch tuyệt đối sẽ bất lợi với mình, Diệp Tiếu vẫn dứt khoát quyết nhiên làm như vậy.

Tìm đường sống trong tuyệt cảnh, tìm chuyển cơ từ trong nghịch cảnh!
« Chương TrướcChương Tiếp »