"Mộ Thành Bạch nào? Ai là Mộ Thành Bạch?" Diệp Tiếu trừng mắt tò mò hỏi.
Đương nhiên hắn sẽ không tùy tiện thừa nhận, đùa gì vậy, đối phương vẫn luôn là đại cữu ca của thái tử điện hạ, là người Mộ gia – một trong bát đại gia tộc! Có một số việc, có thể làm nhưng không thể thừa nhận.
"Mộ Thành Bạch, hậu nhân Mộ Thị gia tộc, là ca ca của thái tử phi hiện nay, đại cữu ca của thái tử điện hạ đương triều." Giọng nói của quản gia rất chậm, hắn nhìn chằm chằm Diệp Tiếu, nói: "Ba ngày trước, ngay trên đường phố náo nhiệt hắn đã phát sinh tranh chấp với công tử, còn có chiến đấu. Sau đó công tử chạy trốn, Mộ Thành Bạch truy kích phía sau, lại tiếp sau đó nữa đã xảy ra chuyện gì, không người nào biết được."
Hắn nói đến đây lại ngừng lại một chút, nói: "Chỉ biết, cuối cùng công tử không việc gì trở về, mà Mộ Thành Bạch thì phơi thây hoang dã."
Diệp Tiếu cười nhạt một tiếng: "Người nọ cũng chưa chắc đã do ta gϊếŧ, nếu tất cả người chết đều tính trên đầu ta, như vậy, thiên hạ này có quá nhiều người chết, hơn nữa ta có bản lĩnh gϊếŧ người sao?!"
Quản gia vẫn đứng đó không nhúc nhích, nhỏ giọng nói: "Lý do biện giải rất tốt, nhưng, người, là ngươi gϊếŧ."
Diệp Tiếu nghe vậy không khỏi nhíu mày.
Những lời này của quản gia quá khẳng định.
Quản gia tiếp tục nói: "Coi như không phải ngài gϊếŧ, nhưng chúng ta vẫn phải có biện pháp ứng đối, cũng nhất định phải lấy đây làm tiền đề để chuẩn bị, nếu không một khi phát sinh chuyện ngoài ý muốn, hối hận cũng đã muộn."
"Bởi vì ngay cả khi ngài có lý do biện giải khá hơn nữa, nhưng trong chuyện này, ngài vẫn luôn là đối tượng hiềm nghi lớn nhất. Mà rốt cục Mộ Thành Bạch cũng là người Mộ gia, là ca ca của thái tử phi, nhất định phải có một câu trả lời."
Diệp Tiếu trầm tư: "Ah?"
"Cho nên, ta chuẩn bị thương lượng với thiếu gia, để ba sáu Huyết Y thị vệ đã giải ngũ hộ tống công tử tới Bắc cương trước." Quản gia bình tĩnh nói: "Công tử là nhi tử độc nhất của tướng quân, huyết mạch đích truyền, tuyệt không thể xảy ra chuyện!"
Khóe miệng Diệp Tiếu giật giật, nói: "Tới Bắc cương? Đến trong quân tránh nạn?"
"Đúng." Quản gia cung kính nói: "Việc này quá mức hung hiểm, chỉ sợ sơ sẩy một chút sẽ có nguy hiểm đổ xuống."
Nói xong, hắn ta không nhịn được thở dài.
Có cảm giác vô cùng bất đắc dĩ và một loại buồn lo vô lực.
Hôm trước thiếu gia xuất môn, thề son sắt với mình: Tuyệt sẽ không gây chuyện.
Lời nói còn văng vẳng bên tai, kết quả vừa đi ra ngoài đã làm thịt đại cữu ca của thái tử gia...
Rốt cục ngươi nghĩ thế nào mới được tính là gây sự chân chính đây?
Thậm chí cho dù người không phải do ngươi gϊếŧ thật, nhưng chỉ luận chuyện ngươi là người có hiềm nghi nặng nhất trong chuyện này, đã đủ để chúng ta không thể gánh nổi. Nếu thái tử gia thật sự muốn thịt ngươi, toàn bộ Thần Hoàng đế quốc không có mấy người chống đỡ được.
Huống chi sau lưng hắn ta còn có một thế lực cực lớn, Mộ Thị gia tộc lớn đến cực điểm!
Trong lòng quản gia thật sự rất cạn lời: Ngươi nói ngươi... mới vừa đàng hoàng được bao nhiêu ngày?
Vốn tưởng ngài đã thay đổi triệt để, chuẩn bị làm đứa bé ngoan, ta mới vừa báo tin vui tới cho đại tướng quân, vậy mà ngươi đã ra ngoài chọc đại họa ngút trời bực này!
"Không đi!"
Mặc dù quản gia biểu hiện ra vẻ mặt yên tĩnh, nhưng kì thực trong lòng đã đang điên cuồng than thở từ lâu, lại đột ngột nghe được thiếu gia ném ra hai chữ như đinh chém sắt này. Trong lúc ngẩn ngơ, hắn trực tiếp sửng sốt: "Không đi?"
"Đúng, không đi!" Diệp Tiếu thản nhiên nói: "Nếu ta vừa gặp phải chuyện đã tựa như chim cút, co đến sau lưng phụ thân, vậy ta đây tính là cái gì?"
Hai con mắt vốn ỉu xìu của quản gia đột nhiên trợn tròn!
Mặt mũi tràn đầy không thể tin nhìn Diệp Tiếu.
ĐM!
Này... Đây là thiếu gia nhà ta sao? Hắn trở nên có trách nhiệm như thế, có ý vị nam nhân như thế từ lúc nào...
"Khụ... Biết chịu trách nhiệm là chuyện tốt..." Quản gia vất vả lắm mới thấy thiếu gia có khí phách nam nhi, đương nhiên muốn khích lệ hai câu trước, nhưng ngay sau đó hắn lại chuyển lời: "Chỉ có điều đây không phải lúc để cậy mạnh, mọi việc chi bằng có chuẩn bị vạn toàn..."
Mắt tràn đầy mong đợi mà nhìn Diệp Tiếu.
Nếu ngươi thực sự thay đổi... Vậy tranh thủ thời gian đưa ra biện pháp gì đó cho ta nghe xem?
Đừng xem hiện tại nét mặt quản gia bình tĩnh không biến động, nhưng kì thực trong lòng đã sớm như lửa đốt, thậm chí còn có chủ ý sẵn: Cho dù phải liều mạng mình và ba mươi sáu vị Huyết Y thị vệ, cũng muốn đưa thiếu gia bình an đến Bắc cương!
"Ừm, cái này có gì phải chuẩn bị cẩn thận. Thuận theo tự nhiên là được." Diệp Tiếu hừ một tiếng, nói: "Chuyện này đâu có gì ghê gớm; thứ nhất, bọn hắn không có chứng cứ; thứ hai, ta cùng lắm cũng chỉ là người có hiềm nghi khá lớn mà thôi, thứ ba, thái tử muốn leo lên ngôi vị hoàng đế thì không thể đắc tội với đại tướng đế quốc; thứ tư..."
Quản gia nghe vậy ánh mắt sáng rõ, quả nhiên là rất có đạo lý. Vội vàng hỏi: "Thứ tư là cái gì?"
"Thứ tư..." Diệp Tiếu hừ lạnh một tiếng, mắt trợn trắng lên: "Nếu bọn hắn không ngừng tới chọc giận ta, ngay cả thái tử ta cũng làm thịt. Một sự thay đổi vạn sự an, chuyện gì cũng đều được giải quyết!"
Trước mắt quản gia tối sầm, lập tức muốn hôn mê bất tỉnh.
Hắn ta kiểu!
Ba lý do đầu nghe ít nhiều gì cũng có chút đạo lý, nhưng lý do thứ tư vừa ra tới, quản gia chỉ muốn chửi má nó!
Thật mẹ nó hỗn đản!
Đây cũng có thể tính là biện pháp? Đây là cái biện pháp chó má gì!
Những lời này nếu truyền đi, cho dù không có chuyện Mộ Thành Bạch cũng đủ để đầu ngươi rơi xuống đất 800 lần.
Con hàng phá hoại này vốn là tên phá hoại, thật cmn phá hoại!