- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Thiên Vực Thương Khung
- Chương 46: Điểm Đáng Ngờ Trùng Trùng, Vạch Trần Tấm Màn Lớn Hỗn Loạn (2)
Thiên Vực Thương Khung
Chương 46: Điểm Đáng Ngờ Trùng Trùng, Vạch Trần Tấm Màn Lớn Hỗn Loạn (2)
Nếu thật sự bị đánh tám mươi trượng, tuyệt đối là hữu tử vô sinh. Cho nên thái tử gia vừa trầm ngâm một chút lại nói: "Kêu Vương Đại Niên đích thân hành hình!"
Vương Đại Niên hành hình đánh nhi tử nhà mình... Có thể đánh chết sao?
"Hừ!" Thái tử phi nặng nề hừ một tiếng, xoay người đi.
Thái tử nhìn thái tử phi rời đi, sắc mặt bất động, chậm rãi vỗ tay nói: "Điều tra thế nào?"
Một người áo đen cung kính đi tới, nói: "So với lời nói của Vương Tiểu Niên, cơ bản không có điểm gì không khớp, chỉ có điều, có mấy điểm rất kỳ quái."
Thái tử hơi nhíu mày, không nói gì.
"Điểm kỳ quái đầu tiên chính là tất cả mọi người tận mắt thấy, trước đó Diệp Tiếu thực sự đánh ngã Mộ Thành Bạch; nhưng theo ta được biết, tu vi của Diệp Tiếu tuyệt không thể làm được đến mức này."
"Vì điểm này, cho nên thủ hạ tới đi tra xét thi thể Mộ Thành Bạch, phát hiện... đan điền của hắn có thương tích, nhưng... mọi người đều biết, vết thương trí mệnh của hắn là một đao phía sau lưng, vô cùng sạch sẽ lưu loát..."
"Như vậy, chuyện đan điền bị thương rõ ràng có vấn đề. Hiển nhiên là... trước đó có người đã từng phong bế đan điền của hắn. Cho nên Diệp Tiếu mới có thể đánh hắn ngã xuống đất... Mà người phong bế đan điền của hắn tuyệt đối là siêu cấp cao thủ!"
"Siêu cấp cao thủ..." Thái tử tự lẩm bẩm một chút, chậm rãi cất bước, gật đầu nói: "Còn có?"
"Vâng, Mộ Thành Bạch truy tung Diệp Tiếu, Diệp Tiếu cũng không chạy quá xa, mà sau khi rẽ ngoặt lại trốn đi, sau đó về nhà. Điểm này có người từng thấy..."
Diệp Tiếu cố bày nghi trận, quả nhiên hiệu quả rõ rệt.
Chân mày Thái tử gia lại nhíu càng chặt hơn.
Người áo đen nói: "Nhưng Mộ công tử vẫn đuổi theo như cũ, đuổi tới nhất sơn nhất lâm nhất quốc rồi mới bị gϊếŧ chết ở bên kia. Trong này có quá nhiều điểm không thể nghĩ thông."
Thái tử gật đầu: "Ngươi cho rằng?"
"Thuộc hạ cho rằng, vết thương trí mệnh của Mộ công tử và hai gã hộ vệ vô cùng trôi chảy... Hai tên hộ vệ đồng thời trúng đao, mà một người tay bị gãy, hiển nhiên là có người xuất thủ trong nháy mắt đoạt đao, đồng thời đánh chết hai người! Đây vốn không giống một cao thủ bình thường ra tay, cho dù là Địa Nguyên cảnh đỉnh phong bình thường cũng chưa chắc đã có thể làm được; trái lại như..." Trong mắt hắc y nhân lóe lên vẻ chần chờ, hơi trù trừ một chút, nói: "... Giống là một vị đao đạo Tông sư."
"Thiên Nguyên Đao cảnh Tông sư!"
Lúc hắc y nhân nói ra sáu chữ này, rất cật lực.
Lông mày thái tử hơi nhướng một chút, sau đó chậm rãi mở mắt ra, nói: "Thiên Nguyên Đao cảnh Tông sư... Ngươi, xác định?" Trong ánh mắt hắn thoáng qua một tia khó hiểu.
"Vâng." Hắc y nhân cúi đầu.
Thái tử im lặng một chút, nói: "Nói như vậy... Việc này không liên quan với Diệp Tiếu?"
Hắc y nhân do dự một chút, nói: "Không cách nào xác định."
"Nếu có những thế lực khác muốn ra tay với Thành Bạch, liệu sẽ là thế lực nào? Lại vì sao?"
Thái tử như có điều suy nghĩ hỏi.
Trong giọng nói có một luồng khí lành lạnh, chậm rãi thành hình.
Hắc y nhân đứng xuôi tay, một chữ cũng không dám nói.
Thái tử chỉ đang tự hỏi, đó cũng không phải vấn đề cần trả lời. Mà hắn ta cũng không dám trả lời.
Trong này dính dáng tới quá nhiều chuyện.
Thái tử hơi híp mắt, thản nhiên nói: "Tạm thời bắt tay tìm hiểu, điều tra từ trên người Diệp Tiếu..."
"Vâng."
"Về phần những phát hiện khác... Tạm thời đè xuống."
Thái tử xoay người, phất ống tay áo vàng chói một cái, ung dung rời đi.
Nhưng trong mắt hắc y nhân lại nhiều thêm mấy phần khác thường. Theo thái tử nhiều năm, hắn ta hiểu rõ: Thái tử càng tỏ vẻ không quan tâm tới chuyện nào đó, có nghĩa, thật ra trong lòng hắn lại càng quan tâm!
Hắn ta đã nhớ kỹ chuyện này.
Nhưng vì sao phải đè xuống những chuyện khác?
Trong mắt hắc y nhân lóe lên một tia hoảng hốt, dường như thấy được... Trong tương lai không lâu, trên hoàng thành tràn ngập tinh phong huyết vũ!
Có một câu hắn ta không dám nói: Ngay cả khi Diệp Tiếu không thể gϊếŧ chết Mộ Thành Bạch, cũng chưa chắc đã là mấy vị hoàng tử khác hạ thủ. Phải biết rằng, trong bát đại gia tộc, mấy gia tộc khác cũng rất thích thấy Mộ Thành Bạch chết đi.
Nhưng điểm này, hắn ta chỉ có thể gắt đè chặt trong lòng.
...
Thời khắc này, Diệp Tiếu vẫn đang khoanh chân ngồi, tỉ mỉ cảm thụ quá trình nguyên khí từng chút từng chút tích tiểu thành đại trong đan điền; loại cảm giác này là cảm giác hắn thích nhất.
Bởi vì nó khiến hắn có cảm giác "Ta đang biến cường"...
Trên thực tế, lại có vậy một toàn bộ võ giả, không có không biết mê luyến với loại cảm giác này! ?
Ngay lúc Diệp Tiếu cảm thấy vi diệu, thân thể nhẹ bổng muốn bay lên, tâm thần đều say mê, quản gia lén lút đi đến, nhẹ nhàng mà ho khan một tiếng.
Một tiếng nhắc nhở khiến Diệp Tiếu lập tức bừng tỉnh lại, nói: "Chuyện gì?"
Quản gia nhìn tư thế như đang luyện công của Diệp Tiếu, trong mắt không khỏi thoáng qua một chút kinh ngạc khó hiểu, nói: "Thiếu gia, có một chuyện cần ngài đích thân xác nhận một chút."
"Chuyện gì?" Diệp Tiếu nhíu mày.
"Là ngài gϊếŧ Mộ Thành Bạch sao?" Quản gia nhìn Diệp Tiếu, lấy giọng điệu đơn giản tới cực điểm hỏi.
Một câu thẳng thắn vô cùng, lại khiến Diệp Tiếu lấy làm kinh hãi.
Một lời động tâm, Diệp Tiếu càng ngày càng có thể cảm nhận rõ ràng, quản gia trong nhà mình thật sự không đơn giản.
Hơn nữa còn là cực kỳ không đơn giản.
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Thiên Vực Thương Khung
- Chương 46: Điểm Đáng Ngờ Trùng Trùng, Vạch Trần Tấm Màn Lớn Hỗn Loạn (2)