Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Vực Thương Khung

Chương 40: Ngươi Muốn Gϊếŧ Chết Ta, Ta Càng Muốn Gϊếŧ Chết Ngươi! (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Suy nghĩ thoáng qua, Diệp Tiếu tức thời làm ra phản ứng, thân thể lắc lư một cái, hệt như cá bơi trượt ra ngoài, kế tiếp hắn lại quát to một tiếng: "Gϊếŧ người rồi... Cứu mạng..." Nhấc chân chạy!

Diệp Tiếu như lảo đảo, không có chút hình tượng mà chạy nhanh về phía trước, trước sau chỉ nháy mắt hắn đã quẹo đi, bóng dáng biến mất không thấy đâu nữa.

Chỉ có điều trông hắn như hoảng hốt chạy bừa.

Nhưng phương hướng hắn chạy trốn lại là phía Tây, mà Diệp Tướng quân phủ lại ở phía đông.

Vừa rồi hắn hoảng loạn chạy trốn lại có thể chạy ngược hướng, dường như cách đường sống càng ngày càng xa...

"Đồ vô dụng, còn không đuổi theo cho ta!" Mộ Thành Bạch oán hận hạ lệnh.

Hắn ta cố nén đau nhức che hạ bộ bò lên, cơ bắp trên mặt vẫn còn co quắp, trong miệng không ngừng hít khí lạnh.

Lần này thực sự bị thua thiệt lớn, kiểu gì hắn ta cũng phải bắt cho bằng được tên Diệp Tiếu, xả cơn tức trong lòng!

Bị đánh thành chật vật như vậy ngay trước mặt mọi người, bình sinh đây vẫn là lần đầu tiên!

Trong lòng hai gã hộ vệ cũng cực kỳ bực bội, không chút nghĩ ngợi gầm lên một tiếng, quay đầu đuổi theo.

Hiển nhiên Mộ Thành Bạch cực kỳ hận Diệp Tiếu, hắn ta nhịn đau che đũng quần, cũng nghiến răng nghiến lợi đi theo.

Chỉ nháy mắt, người đánh và người bị đánh đã biến mất khỏi con đường này, không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Trên đường, đám người đối mặt với tình huống như vậy đều đưa mắt nhìn nhau.

"Thật không hổ là hoàn khố kinh thành..." Có người cảm thán: "Đánh người ngay giữa phố xá náo nhiệt, ngay trước mặt mọi người lại có thể đánh tới khí thôn hà nhạc như vậy..."

"Dường như tên gia hỏa bị đánh cũng không phải hạng người lương thiện gì, ngay khu náo nhiệt như vậy mà hắn ta lại có thể muốn gϊếŧ người."

"Đây nào chỉ là muốn gϊếŧ người, nếu Diệp đại thiếu gia không chạy trốn nhanh, chỉ sợ đã đầu một nơi thân một nẻo..."

"Ngày hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt, mở mang kiến thức, chậc chậc... Thế giới phú hào bực này, quả nhiên là người bình thường chúng ta khó có thể ngưỡng vọng..."

...

Vương Tiểu Niên đi ra từ phía sau đoàn người, khóe miệng thoáng qua nụ cười gằn.

Hừ, Diệp Tiếu, có lẽ ngươi còn chưa biết lần này ngươi đã chọc phải phiền toái lớn cỡ nào, chưa biết ngươi đã đánh ai; nhưng nói ngắn lại, hôm nay ngươi xem như xong!

Cho dù là phụ thân ngươi trở về ngay cũng không thể bảo vệ được cái mạng ngươi!

Mấy người này cho dù có muốn làm thịt ngươi, chẳng qua cũng chỉ là việc rất nhỏ!

Vui vẻ cười hai tiếng âm trầm, sau đó lặng lẽ xoay người rời đi.

Đương nhiên hắn ta sẽ không đi theo cùng, thứ nhất, hắn ta vốn đuổi không kịp; thứ hai, vào thời khắc bực này, kiểu gì cũng phải tránh tị hiềm...

Dĩ nhiên Diệp đại tướng quân không thể làm gì Mộ Thành Bạch, nhưng muốn xử Vương Tiểu Niên mình vẫn rất có nắm chắc.

Cho nên Vương Tiểu Niên chỉ có thể ôm lòng vui sướиɠ tới muốn lật trời, nhưng ngoài miệng lại không dám nói ra câu nào.

Sau khi chuyện thành, mình nên dùng phương pháp gì để bịt miệng Mộ Thành Bạch đây? Vương Tiểu Niên đã bắt đầu suy xét tới những vấn đề này.

...

Diệp Tiếu một đường đi khắp hang cùng ngõ hẻm, nhìn như hoảng hốt chạy bừa, cố gắng chọn một số nơi hẻo lánh mà chạy; càng chạy càng vắng vẻ, phía trước đã tiếp cận xóm nghèo.

Đập vào mắt có thể thấy được cảnh tượng lộ vẻ rách nát khắp chốn.

Đi qua bên này, phía trước lại có một ngọn núi nhỏ, một mảnh rừng rậm, đi tới rừng rậm, lại đến chốn phồn hoa, một mảnh hồ.

Chính là "nhất sơn nhất thủy nhất phiến lâm" Thần Tinh thành cố ý tạo ra.

Mà ba người phía sau vẫn còn đang nghiến răng nghiến lợi đuổi theo không bỏ!

Rất có xu thế "Lên trời ta đuổi ngươi tới Lăng Tiêu điện, xuống nước ta đuổi theo đến Thuỷ Tinh cung!".

Lại không biết mỗi khi ba người này đuổi sát Diệp Tiếu một bước, chẳng khác nào lại tới gần tử thần thêm một bước!

Diệp Tiếu vừa chạy nhanh vừa sát khí tuôn trào!

...

Rõ ràng tên gia hỏa bị bản thân mình cuồng ẩu có thân phận bất thường, mặc dù không biết, nhưng có thể kết luận hắn ta cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ. Hiện tại mình cũng không muốn tùy tiện trêu chọc phiền toái lớn, cho nên xuống tay tuy nặng, nhưng kì thực vẫn chưa dồn vào đường chết.

Vậy mà tên gia hỏa này lại muốn gϊếŧ ta?

Không, hai người kia đã ra đòn sát thủ với chính mình!

Đối với kẻ địch, nhất là kẻ địch muốn đẩy mình vào đường chết, tác phong của Diệp Tiếu vẫn trước sau như một, đó chính là diệt trừ hiểm họa từ trong trứng nước.

Ngươi muốn gϊếŧ ta, ta sẽ gϊếŧ ngươi trước!

Cho nên Diệp Tiếu quanh đi quẩn lại, dẫn cả ba người đến đây.

Thời khắc này, Diệp Tiếu làm ra vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể mệt tới mức ngã lăn, thở hồng hộc bò lên trên núi, gần như muốn té xuống từ trên đỉnh núi, khiến lòng tàn ngược của ba người phía sau càng thêm sâu đậm!

Tiểu tử, rốt cục ngươi cũng không còn đường để trốn!

Cho dù là lúc trên đường cái, ta cũng dám gϊếŧ ngươi, huống chi là ở nơi không có dấu chân người thế này? Tiểu tử, ngươi chạy qua đây chính là chạy tới Quỷ Môn Quan!

Khi Diệp Tiếu lao từ trên đỉnh núi xuống, đưa mắt nhìn quanh, nơi này đã không còn nửa người ở. Đúng là địa điểm tuyệt hảo để gϊếŧ người diệt khẩu, hủy thi diệt tích...

Sắc trời đã hoàng hôn!

Thân thể một đường lảo đảo của Diệp Tiếu đột nhiên thẳng lên, hệt như một mũi tên nhọn, gấp gáp mà bắn vào trong mảnh rừng rậm bên cạnh!

Lá cây lay động một trận.

Hai gã hộ vệ cũng chạy ào vào rừng rậm theo, nhưng vừa xông vào bọn hắn lập tức cảm giác được không đúng. Nghiêng mắt nhìn qua, bọn chúng lập tức giật mình.

Bởi vì Diệp Tiếu mới vừa rồi còn bị bọn hắn đuổi chạy vội như thể chó nhà có tang, lúc này lại có thể đứng thẳng ở phía trước cách đó không xa, khí định thần nhàn!

Một đôi tay thản nhiên chắp sau lưng, khóe miệng ngậm lấy nụ cười lạnh hờ hững, ánh mắt bình tĩnh nhìn hai người đuổi theo vào, lại có thể nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười tán dương nói: "Hai vị khổ cực. Có thể vì loại chủ tử như vậy mà liều mạng đuổi theo ta tới tận lúc này, hai ngươi cũng có thể tính là làm hết bản phận. Chỉ có điều... cuộc sống của người dài dòng như vậy, trải đầy gian nan vất vả, bụi gai nhấp nhô, hai vị cứ tiếp tục sống như chó chỉ là đau khổ dày vò, không bằng để ta làm việc tốt, hôm nay liền siêu thoát cho các ngươi đi."
« Chương TrướcChương Tiếp »