- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Thiên Vực Thương Khung
- Chương 4: Người Hiếm Thấy Tất Có Bạn Hiếm Thấy (2)
Thiên Vực Thương Khung
Chương 4: Người Hiếm Thấy Tất Có Bạn Hiếm Thấy (2)
"Những loại dược liệu này... Cho tới bây giờ ta chưa từng nghe nói tới..." Quản gia rất khiêm tốn nói: "Công tử, tiểu nhân biết không ít dược thảo trên đại lục chúng ta này, Thảo Mộc đồ tập tiểu nhân cũng đã từng đọc, nhưng mấy vị dược liệu này... Băng Huyền Quả, Hỏa Linh Thảo, Phượng Vũ Hoa... Cho tới nay ta đều chưa từng nghe nói tới, ngài lấy phối phương này từ đâu ra vậy..."
"Ách..." Diệp Tiếu vỗ đầu.
Lúc này hắn mới nhớ tới, toàn bộ những dược liệu này đều là dược liệu ở Thanh Vân Thiên Vực, giới thế tục hẳn không có.
"Được rồi được rồi, ta chỉ đùa thôi..." Diệp Tiếu thở dài: "Ngươi đi xuống làm việc của ngươi đi."
Quản gia gãi đầu, ngơ ngác xin cáo lui. Không biết hôm nay công tử lại nổi điên cái quái gì? Lại có thể kêu mình đi bốc thuốc? Chẳng lẽ hắn cho rằng ngẫu nhiên viết một dược phương với vài dược liệu kỳ quái thì hắn có thể biến thành bác học đa tài hay sao? Thật sự là... cạn lời đến cực điểm.
Diệp Tiếu nhanh chóng trở về thư phòng của đại tướng quân.
Lật vài cuốn Thảo Mộc đồ tập, kỳ văn dị vật, dược lý độc lý...
"Quả nhiên là thế." Diệp Tiếu thở dài.
Trong mắt Diệp Tiếu, đương nhiên độc của Thanh Minh Quả không phải loại độc dược cao minh gì cho cam, nhưng nó lại là độc vật ở Thiên Vực. Trong giới thế tục này, căn bản không có người nào hiểu về độc của Thanh Minh Quả!
Xem ra người hạ độc này muốn dồn ta vào chỗ chết. Chỉ có điều nếu đã vậy, chuyện này thật sự phiền toái rồi... Nếu không có giải dược, hiện tại mình lại không cách nào lên trên được, há chẳng phải chỉ có thể chờ chết thôi sao?
"Còn có, rõ ràng đây là đồ vật được truyền lưu ở Thiên Vực... Sao nó có thể truyền tới địa giới này? Xem ra người hạ độc ta hẳn có chút... quan hệ với phía trên?" Trong mắt Diệp Tiếu lóe lên tia sáng lạnh lẽo sắc bén.
"Công tử, Lan công tử tới thăm hỏi." Thị vệ đi đến bẩm báo.
Trong nửa ngày này, Diệp Tiếu đã phát hiện được phủ tướng quân của hắn cũng thực sự rất hiếm thấy.
Toàn bộ đại viện ngay cả một nữ quyến cũng không có, thậm chí ngay cả thị nữ, tỳ nữ, lão mụ tử cũng không thấy nửa người, quanh đi quẩn lại đều là đại hán.
Hơn nữa tuy rằng có không ít người vẻ mặt dũng mãnh, nhưng trong người lại có tật.
Xem ra vị Diệp đại tướng quân này đã sắp xếp cho rất nhiều quân sĩ tàn tật ở lại trong phủ đệ của mình.
Đúng là một vị đại tướng quân thương lính như con!
Đây là cảm nhận đầu tiên của Diệp Tiếu đối với lão cha tiện nghi (1) nhà mình!
"Lan công tử?" Diệp Tiếu ngơ ngác một chút mới nhớ tới. Vị Lan công tử này tên Lan Lãng Lãng, là công tử của một vị đại tướng quân đương triều khác —— Lan đại tướng quân. Lan đại tướng quân và cha mình Diệp đại tướng quân đều là thống lĩnh đại tướng, chẳng qua hắn ta là Trấn Nam, mà cha mình lại là Trấn Bắc đại tướng quân, hai người trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, đón gió mà đứng.
Hai người này đều là con nhà quân, hơn nữa phụ thân hai người đều quanh năm không ở nhà, dưới tình huống "đồng bệnh tương liên" hai người cũng tự nhiên mà tụ chung một chỗ, có thể nói là "bằng hữu" tiêu chuẩn. Chỉ có điều trong nhà Lan Lãng Lãng còn có lão nương và mấy di nương trông coi, tuy cũng là một tên quần là áo lụa ngồi ăn rồi chờ chết, chỉ có điều hành sự không tính là quá khác người. Xét từ tổng thể, hắn ta còn mạnh hơn "Diệp Tiếu" một chút, nhưng cũng có giới hạn.
Còn có cái tên Lan Lãng Lãng này cũng có chút điển cố.
Có người nói thuở nhỏ Lan đại tướng quân đã mắc bệnh cà lăm, ngày đó khi Lan Lãng Lãng được sinh ra, Lan đại tướng quân về nhà, cưỡi ngựa mệt nhọc, ngủ liền một mạch.
Lại nằm mơ thấy thuyền đi trên biển, sóng cuốn ngập trời. Người nhà nói: "Là vị tiểu công tử, xin quân ban tên cho."
Lúc này Lan đại tướng quân đang nói với mọi người về giấc mơ của mình đêm qua, đột nhiên nghe nói nhi tử đã được sinh ra, nhất thời kích động, bệnh cà lăm mao phát tác, há to miệng nói: "... Là, Lãng... lãng... lãng lãng..."
Kết quả quản gia xoay người bẩm báo: "Đại tướng quân nói... Tiểu công tử tên là Lãng Lãng..."
Kết quả cái tên Lan Lãng Lãng cũng vì vậy mà ra đời, cũng bắt đầu thành danh.
Dù sao thì "lãng" và "lãng lãng" cũng có thể tính là hoàn toàn trái ngược, chênh lệch như trời với đất!
"Tiếu Tiếu, nghe nói tối hôm qua tiểu tử ngươi bị đuổi ra ngoài?" Lan Lãng Lãng còn chưa tới, giọng nói quái dị hệt như vịt đực đã từ xa xa truyền đến: "Ha ha ha... May mà buổi tối hôm qua ca ca phải đi trước... Bằng không đã bị đám quần là áo lụa các ngươi làm hư..."
Diệp Tiếu lập tức đen mặt, buộc miệng mắng: "Hỗn đản, Lan Lãng Lãng, ngươi còn gọi ta là Tiếu Tiếu nữa ta đánh chết ngươi!"
Lan Lãng Lãng nghe vậy, rụt cổ một cái, vừa sải bước đi vào cửa vừa cợt nhả nói: "Có người nói tối hôm qua ngươi dũng mãnh phi thường? Ở thanh lâu uống rượu, lại có thể uống tới bất tỉnh nhân sự... Ngưỡng mộ ngưỡng mộ!"
Diệp Tiếu hừ một tiếng, đảo cặp mắt trắng dã: "Sao tin tức của ngươi linh thông như vậy? Ngươi sắp xếp gian tế trong nhà của ta?"
Lan Lãng Lãng cười ha ha: "Chỉ cái nhà rách như nhà ngươi còn cần sắp xếp gian tế..."
Sau khi nói vài lời, đến lúc này Diệp Tiếu mới chính thức quan sát tên bằng hữu trước mắt, chỉ thấy vị Lan Lãng Lãng này tuy sinh ra trong nhà quyền quý nhưng lại gầy như que củi, dù là áo choàng đã bó rất sát nhưng mặc trên người hắn, đi đường vẫn có thể tạo ra động tĩnh; toàn thân chỉ sợ cắt không ra tới hai lạng thịt; lông mày hất ngược, mũi cũng hơi thấp, môi lại hơi lật lên trên, hai con mắt liều mạng tách ra sau, không ngờ lại là mắt gà chọi trời sinh.
Trời cực nóng, vậy mà hắn ta còn đội mũ chụp.
Từ trong trí nhớ Diệp Tiếu biết được, người này ăn mặc thành như vậy cũng là có nguyên nhân, đầu năm hắn ta bị bệnh chốc đầu, mái tóc vàng vốn thưa thớt nay lại rụng mất hơn phân nửa, thành một cái đầu trọc bắt mắt vô cùng. Hắn ta phải đội mũ cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ...
Diệp Tiếu thở dài, choáng, chủ nhân đời trước của bộ thân thể này đã có thể tính là một người hiếm thấy, trùng hợp là bằng hữu của hắn ta cũng hiếm thấy nốt!
Chuyện này cũng thật say...
... ...
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Thiên Vực Thương Khung
- Chương 4: Người Hiếm Thấy Tất Có Bạn Hiếm Thấy (2)