Người đi đường chung quanh chỉ trỏ, chỉ chốc lát đã hình thành một vòng lớn, nghị luận ầm ĩ, có người quen biết vị hoàn khố thiếu gia kinh thành này, nhỏ giọng giới thiệu; mọi người lập tức bỗng nhiên tỉnh ngộ.
"Chậc chậc, ta tưởng là ai, thì ra là Diệp đại thiếu gia nhà Diệp tướng quân."
"Chẳng trách lại trâu bò như thế, dám cưỡi người đánh đấm ngay trên đường."
"Là Diệp Tiếu, Tiếu công tử nha, xảy ra chuyện như vậy thật sự quá bình thường, quá tầm thường, bình thường tới không thể bình thường hơn..."
"Đúng vậy, nếu Tiếu công tử không đánh người đó mới là quá kỳ quái, quá quỷ dị, quá huyền dị... Chỉ có điều người bị đánh kia là ai?"
"... Không biết. Chẳng qua tất nhiên là một tên đen đủi..."
Chỉ chốc lát sau, theo một tiếng gầm giận dữ, rốt cục hai tên hộ vệ của Mộ Thành Bạch cũng chạy tới, hai người cường thế rời khỏi đoàn người, quyền cước vù vù, có ý định bắt chuyện với thân thể Diệp Tiếu. Diệp Tiếu vừa chuyển người, không chút hoang mang mà đứng dậy, giậm chân một cái, thân thể lăng không mà lên, một cú xoay tròn rồi "bịch" một cước, đá thẳng lên trên người một gã hộ vệ.
Ngay sau đó, dưới chân truyền đến một tiếng kêu thảm rung trời.
Là một cú giẫm chân vừa rồi của Diệp công tử không biết vô tình hay cố ý, đúng lúc giẫm tới đũng quần Mộ Thành Bạch.
Tiếng hét thảm này quả nhiên kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu.
Với tư cách là người trong cuộc, Mộ Thành Bạch tại chỗ biến thành con tôm bự, cuộn tròn, nước mắt nước mũi một mạch mà ra, đau đến khuôn mặt hoàn toàn co rút.
Lại nhìn bên kia, Diệp Tiếu đã bắt đầu binh binh bang bang đánh nhau với hai người hộ vệ.
Gia tộc Mộ thị cao thủ như mây, điểm này không thể nghi ngờ. Thế nhưng Mộ Thành Bạch ở kinh thành Thần Hoàng đế quốc từng ấy năm tới nay, từ trước đến giờ vẫn luôn đi ngang, căn bản còn chưa dùng đến vũ lực, tất cả hỗn loạn đều đã được giải quyết.
Cho nên lúc này hắn ta ra ngoài cũng chỉ dẫn theo hai tên hộ vệ bình thường giỏi nói phét tâng bốc, bản thân cùng lắm cũng chỉ có tu vi Nhân Nguyên cảnh, so với Mộ Thành Bạch còn có chỗ thua kém. Chỉ là đi ra ngoài dạo phố thôi, còn cần phải có cao thủ theo bên cạnh sao? Hơn nữa tại nơi kinh thành thế tục, vào tình huống bình thường, có thực lực Nhân Nguyên cảnh tuyệt đối đã đủ dùng...
Hắn ta có nằm mơ cũng không ngờ tới bản thân sẽ gặp phải tên thanh niên sức trâu, vừa ngang ngược không biết lý lẽ lại cộng thêm thực lực không tầm thường - Diệp Tiếu!
Cái thiệt thòi này hắn ta phải ăn chắc.
Thế nhưng Diệp Tiếu lại hoàn toàn không biết tình huống này, hãy còn càng đánh càng buồn bực. Thoạt nhìn hai tên hộ vệ này rất có phong phạm cao thủ, đi lại trầm ngưng, ánh mắt sắc bén, thoạt nhìn dũng mãnh hùng tráng, nhưng vì sao đánh lên lại hoàn toàn không phải cao thủ như trong tưởng tượng?
Tình huống này là thế nào? Vì sao bọn hắn lại... yếu như thế?
Đang lúc hắn bụng đầy hoài nghi, lại nghe được có người đứng sau lưng cắn răng, miệng không ngừng hít khí lạnh, hung tợn hạ lệnh: "Đánh cho ta! Đánh thật hung tợn cho ta! Nếu thật sự đánh ra tai nạn chết người, ta chịu trách nhiệm!"
Hiện tại tiếng này tuyệt không trầm ngưng, trái lại còn nhiều thêm mấy phần cấp bách tức tới hổn hển.
Mộ Thành Bạch thân là hậu nhân của Mộ thị gia tộc, ngay cả khi hắn ta không phải dòng chính trung tâm, nhưng vẫn luôn xuôi gió xuôi nước. Hắn ta ở Thần Hoàng đế quốc mấy năm, còn thêm thân phận đại cữu ca của thái tử gia, hắn ta càng giỏi hô phong hoán vũ. Nhất là thế lực gia tộc to lớn bị hắn ta cáo mượn oai hùm làm hậu thuẫn, ai dám trêu?
Có bao giờ phải chịu thiệt thòi lớn như vậy?
Hôm nay, trong lúc bất chợt bị Diệp Tiếu cuồng đánh như con, ngay cả người bình thường vẫn được tính là tâm cơ thâm trầm, lúc này cũng tuyệt không thể nuốt trôi cơn tức này.
Huống chi Diệp Tiếu vốn nổi danh hoàn khố, càng thêm không thể nuốt trôi. Nếu chuyện này bị lan truyền ra ngoài, Mộ công tử của Mộ thị gia tộc danh chấn thiên hạ bị một tên hoàn khố nổi danh – một trong kinh thành tam thiếu - Diệp Tiếu cưỡi lên người, cuồng đánh...
Mất mặt muốn chết.
Sau một tiếng ra lệnh này, hai gã hộ vệ nhất thời đỏ mắt.
Nói một câu thật lòng, lúc này trong lòng bọn hắn cũng đã phiền muộn đến cực điểm, thoạt nhìn Diệp Tiếu vốn chỉ như một tên gia hỏa không có thực lực gì, bước chân phù phiếm, ngã trái ngã phải, hai tay vương bát quyền, càng không có lực uy hϊếp gì đáng nói, nhưng công kích của hai người mình lại không cách nào đánh trúng hắn, ngược lại hai người thân kinh bách chiến bọn hắn lại liên tiếp gặp phải nguy cơ!
Chuyện này thực sự khiến bọn hắn buồn bực hết sức!
Lúc này nhận được lệnh của chủ tử, đương nhiên bọn hắn cũng muốn dùng mọi thủ đoạn, thoả thích mà làm ——
"Quét" một tiếng, hai người đồng thời rút yêu đao ra, đao quang lóe sáng như dải lụa bổ về phía Diệp Tiếu.
Một vệt đao quang sau ba lần biến ảo đã rơi thẳng xuống cổ hắn! Một vệt đao quang khác lại phong kín đường lui của Diệp Tiếu, chặn ngang mà đến!
Màn xuất kích liên tiếp này, nếu đổi lại công tử phủ tướng quân Diệp Tiếu chưa từng có kinh nghiệm chinh chiến, hiển nhiên vị hoàn khố công tử ấy sẽ nhất đao lưỡng đoạn!
Ở trong mắt đám người Mộ thị gia tộc, công tử phủ tướng quân của một quốc gia thế tục thật không phải đại nhân vật gì, gϊếŧ... thì gϊếŧ thôi.
Tuyệt không phải việc lớn gì!
Đừng nói là có Mộ Thành Bạch hạ lệnh, coi như không có cũng không sao!
Mà ở góc rẽ bên cạnh, mật thiết chú ý đến động tĩnh bên này, Vương Tiểu Niên thấy thế không khỏi sợ hết hồn!
Con mẹ nó, các ngươi không định chém chết tên gia hỏa này thật chứ?
Này này này... làm vậy ta đây không thể gánh nổi trách nhiệm.
Trong mắt Diệp Tiếu có hàn quang chợt lóe.
Đây là nơi thành thị náo nhiệt, người đến người đi tấp nập, còn có một vòng lớn người đang vây xem, thế mà các ngươi có thể không cố kỵ, đó là vì các ngươi có hậu trường hoàng gia, thế nhưng ta... không thể không cố kỵ.
Nhưng hiện tại ta thật sự rất muốn gϊếŧ...