Một thanh niên mặc cẩm y chắp hai tay sau lưng, thản nhiên đi từ cửa đến, người tới chính là Mộ Thành Bạch!
Lời vừa nói ra, tiểu nhị trực tiếp ngu si.
Một cây cỏ đặt đủ ba năm không ai hỏi thăm, ngày hôm nay đột nhiên có người muốn, lại còn kéo tới tận hai người!
Quá đáng hơn là người sau lại có thể ra giá càng cao hơn người trước!
"Ta muốn trước." Diệp Tiếu chau mày, mơ hồ cảm giác được có điểm gì đó không đúng.
Trên người con hàng này có địch ý rất mạnh!
Thế nhưng bản thân mình vốn không nhận ra người này... Đây là người nào?
"Chỉ có thể nói là ngươi ra giá trước đúng không? Nếu còn chưa chính thức thành giao, đương nhiên người trả giá cao được." Mộ Thành Bạch lạnh lùng nói.
Thật ra Mộ Thành Bạch vốn không biết trong hộp gỗ này có thứ gì; nhưng rốt cuộc trong hộp gỗ có cái gì cũng chẳng mấy quan trọng với hắn ta, hắn ta chỉ thấy Diệp Tiếu muốn mua nên lập tức nhảy ra. Nói rõ hắn ta tới để gây chuyện.
"Người trả giá cao được? Một vạn lượng." Khóe miệng Diệp Tiếu giật giật, đáy mắt thoáng qua một đạo hàn quang.
"Mười vạn hai." Mộ Thành Bạch chắp hai tay sau lưng, hai mắt nhìn bầu trời.
"Một triệu lượng." Diệp Tiếu nheo mắt lại.
Nếu có người quen biết hắn sẽ biết, Diệp Tiếu đã không kiên nhẫn nữa.
"Một ngàn vạn lượng!" Mộ Thành Bạch mãn nguyện lắc lắc cổ, mang theo một tia ý cười khinh thường. Hắn ta vốn tới để gây chuyện, đương nhiên thủ đoạn gì cũng dùng; mặc kệ Diệp Tiếu ra giá bao nhiêu, hắn ta cũng có thể ra giá cao hơn gấp mười lần.
Dù sao thì... Ở kinh thành này, có ai dám đòi bạc của ta thật?
Thế nhưng bốn chữ "một ngàn vạn lượng" của hắn ta mới vừa ra khỏi miệng, đã cảm thấy bụng trầm xuống, đau xót, ngay sau đó cả người "vèo" một tiếng bay ra ngoài, bên tai truyền đến một tiếng mắng tức giận: "Cút con mẹ ngươi một ngàn vạn lượng!"
Thời khắc này Diệp Tiếu có thể nói là tức giận vô cùng, càng ngày càng táo bạo; vậy mà con hàng này lại dám chẳng kiêng nể gì đứng ra khıêυ khí©h Tiếu quân chủ ta?
Không nói hai lời, Diệp Tiếu trực tiếp bay lên một cước, hung hăng đá lên trên bụng nhỏ của Mộ Thành Bạch, một cước thế đại lực trầm lại có thể đá vị đại cữu ca (anh vợ) của thái tử gia bay ra khỏi cửa!
Đánh vỡ rèm cửa, "vèo" một tiếng, cả người đều bay ra ngoài.
Thực sự gọn gàng.
Một khắc trước còn đang trả giá, ngay sau đó đã là người ngã ngựa đổ!
"Phốc" một tiếng, Mộ Thành Bạch chật vật vạn phần rơi trên đường cái, trùng hợp một cách kỳ lạ mà đặt mông ngồi lên trên một giỏ hồng. Trên người hắn ta lập tức dính đầy thứ vàng vàng, nhưng thế tiến vẫn chưa ngừng, lật lăn một cái, khóe miệng cũng biến thành một mảnh vàng vàng, người không biết nhìn thấy còn tưởng vị gia này vừa ăn uống no đủ ở nơi nào đó bò ra...
Bản thân Mộ Thành Bạch vốn có tu vi không tầm thường, nhưng hắn ta nằm mộng cũng không ngờ tới, tên hoàn khố mi thanh mục tú trước mắt lại có thể chưa nói hai câu đã ra chiêu, hoàn toàn vội vàng không kịp chuẩn bị, một lần "bay" này có thể nói là chật vật đến cực điểm.
Thậm chí ngay cả hai tên hộ vệ bên người hắn ta cũng không kịp phản ứng, nháy mắt một cái đã thấy chủ tử nhà mình như hỏa tiễn bay ra ngoài.
Đang muốn lửa giận ngút trời, làm ra động tác, đã thấy người vừa đánh người lửa giận ngút trời xông ra ngoài.
Ngay sau đó, một trận mắng chửi tức giận như súng liên thanh truyền tới.
"Dám giật đồ với ta! Ta cho ngươi giật đồ với ta! Rõ ràng ngươi còn dám đến gây sự! Rõ ràng ngươi còn... Rõ ràng ngươi còn..." Tiếng mắng thật to của Diệp Tiếu không ngừng truyền đến. Trong đó còn kèm theo tiếng "phốc phốc phốc, phốc phốc phốc" do quyền cước đánh vào trên da thịt.
Nếu hắn đã mang thân phận một tên hoàn khố, vậy tuyệt không thể phụ hai chữ "hoàn khố" này.
Trong lòng Diệp quân chủ nghĩ như vậy.
Nếu con hàng này đã chủ động tìm tới tận cửa, như vậy nếu không phải người bên phía Vương Đại Niên cũng là người bên phía phủ thái tử, hoặc là tên ngu đần không có mắt!
Nói chung, dù là bên nào đi nữa, hôm nay bản thiếu gia cũng muốn đánh!
Thì tính sao!?
Hắn một cước đạp bay người ra ngoài, tiếp theo lại nhét hộp gỗ vào trong ngực mình, theo sát đó hắn bước dài một bước xông ra ngoài, ngân phiếu một trăm lượng tung bay, thoáng chốc đã rơi xuống trên quầy, đồng thời Diệp Tiếu phía ngoài đã một cước giẫm lên trên bụng nhỏ của Mộ Thành Bạch còn chưa bò dậy, nắm tay như hạt mưa không ngừng rơi xuống.
Quyền thứ nhất, mắt trái liền đen, lại một quyền, mắt phải cũng đen, bên này một con gấu trúc mới vừa được xuất bản, tiếp đó mũi của con gấu trúc nào đó cũng biến đỏ, rồi tiếp đó nữa là mồm miệng cũng xanh tím một mảnh...
Với tư cách là thế hệ trẻ tuổi của bát đại gia tộc, tuy Mộ Thành Bạch lấy văn thành danh nhưng bản thân hắn ta cũng có tu vi Nhân Nguyên cảnh đỉnh phong; nhưng bất ngờ không đề phòng, bị một cước xảo diệu của Diệp Tiếu trắng trợn đạp tan nguyên khí trong đan điền; lúc này hắn ta chật vật vạn phần té trên mặt đất, vậy mà trực tiếp không bò dậy nổi, thậm chí còn không có khả năng phản kháng.
Còn chưa tỉnh hồn lại, hắn ta đã sớm bị Diệp Tiếu coi thành ngựa mà cưỡi trên người, hai nắm tay rơi xuống như bão tố!
"Ngươi..." Mộ Thành Bạch mới vừa nói được một chữ đã bị một quyền của Diệp Tiếu nện lên miệng, tất cả lời nói phía sau đều bị một quyền này đập trở về.
"Cái gì mà ngươi! Ngươi chính là cần ăn đòn!" Lúc này Diệp đại thiếu đang lúc hăng hái, ngay trên con đường xá sầm người người qua lại, hắn hiển thị rõ bản sắc một đời hoàn khố, triệt để triển lộ ra thủ đoạn lưu manh của kinh thành tam thiếu.
Vào lúc này, ngay nơi đây, hắn vô cùng nhuần nhuyễn diễn dịch một câu nói —— Khi ngươi không cách nào nói đạo lý, thủ đoạn lưu manh mới càng hữu dụng hơn...