Tả Vô Kỵ lại uống liên tục ba chén rượu vào bụng, tự giễu cười một tiếng: "Ngươi xem, ngoại trừ còn có thể đi tiểu, cái đồ chơi nhỏ này cái gì cũng không làm được..."
Đối với câu nói đùa này, Diệp Tiếu và Lan Lãng Lãng lại chỉ cảm thấy tâm tình trầm trọng.
"Thất nương, ta sai rồi." Lan Lãng Lãng áy náy nói: "Sau này ta không bao giờ gọi ngươi là thất nương nữa..."
"Ngươi!" Hai mắt Tả Vô Kỵ trừng lớn, hiển nhiên hắn ta đang cố tình muốn nổi nóng; ngay sau đó hắn ta lại suy sụp thở dài một hơi, nói: "Ta thường huyễn tưởng, nếu có một ngày ta hết bệnh, ta nhất định phải ba vợ bốn nàng hầu, nhất định phải khiến bên người mỹ nữ như mây, làm danh thần phong lưu nhất đời, sau đó ta còn phải làm một đời trung thần! Ha ha, thế nào, có phải lý tưởng của ta rất buồn cười không? Quá hoang tưởng, cũng quá xa vời!"
Diệp Tiếu thở dài, vỗ vỗ bả vai hắn ta: "Lẽ nào ngươi chưa từng nghĩ tới chuyện tu luyện huyền công, trường sinh bất lão; tung hoành thiên hạ, không người có thể địch?"
Lắc đầu, Tả Vô Kỵ rất không có tinh thần nói: "Ta thật không có chút hứng thú nào với chuyện này! Võ giả có cường đại hơn nữa cũng chỉ có thể liều mạng tranh đấu, lợi ích nhất thời; mà văn nhân lại có thể trù vận trong trướng màn, quyết thắng ngoài ngàn dặm, toàn bộ thiên hạ, vô số dân chúng đều sẽ vì một câu nói của hắn hoặc một quyết định của hắn mà đồng thời được lợi!"
"Nhân sinh trăm năm, vậy là đủ rồi." Tả Vô Kỵ nói như vậy.
Diệp Tiếu không khỏi ngơ ngác, mới vừa rồi trong lúc giao lưu, hắn thình lình phát hiện ưu điểm của Tả Vô Kỵ, đó chính là tính bền, thật ra ưu điểm này của Tả Vô Kỵ đã được biểu lộ ra từ lâu, chỉ có điều không ai từng nhìn thẳng vào nó mà thôi.
Một người yếu sinh lý lại có thể tự mình nhìn thẳng vào thiếu sót của bản thân, mỗi ngày thừa nhận vô số ánh mắt đùa cợt, ngôn từ châm chọc, càng có thể đứng thẳng không ngã, tâm chí không suy, Diệp Tiếu tự vấn, nếu đổi vị trí tự hỏi, bản thân mình chưa chắc đã có thể làm được tốt như Tả Vô Kỵ, cũng giống như Tả Vô Kỵ đã nói, có lẽ mình đã sớm tự sát để cầu một kết thúc!
"Chuyện trên thế gian, cho tới bây giờ chỉ có không nghĩ tới, chắc chắn không có không làm được, chỉ cần dám nghĩ chưa chắc đã không có khả năng thành công." Diệp Tiếu gật đầu, giọng nói ngưng trọng: "Trên sử sách, người đầu tiên cũng là người phong lưu nhất, dưới một người, trên vạn người... Phong lưu tiêu sái kim thương bất khuất thanh chánh liêm khiết cương trực bất ngã - Tả đại nhân!"
Tả Vô Kỵ vô thức muốn nổi nóng, nhưng giương mắt thấy mặt mũi Diệp Tiếu tràn đầy trịnh trọng, hắn ta không khỏi ngạc nhiên: "Ngươi đang nghiêm túc?"
"Quả thật ta có cách có thể trị được bệnh cũ của ngươi." Diệp Tiếu nói từng chữ.
Con người dù có tính bền mạnh mẽ tới mức nào đi nữa, kiểu gì cũng phải có cực hạn, hiện tại hắn không thể không cho Tả Vô Kỵ một viên thuốc an thần, bởi vì nếu dựa theo trạng thái tâm lý hiện tại của Tả Vô Kỵ, sợ rằng hắn không cách nào chống đỡ được tới ngày đan thành, sợ rằng bản thân hắn đã hỏng mất trước.
"Ngươi?" Hai mắt Tả Vô Kỵ bắn ra tia sáng chói mắt, hô hấp cũng đột nhiên trở nên nặng nề, như kéo ống bễ.
"Ta có thể trị bệnh của ngươi, thực sự." Diệp Tiếu nói rất nghiêm túc: "Chẳng qua... hiện tại ta còn chưa thể làm được, bệnh của ngươi không phải thuốc bình thường có thể cứu, thuốc này cần thời gian luyện chế. Tả Vô Kỵ, nếu ngươi tin ta thì chờ ta một năm! Chậm nhất một năm, ta có thể đảm bảo để ngươi khôi phục hùng phong của nam nhi!"
Tả Vô Kỵ nghiêm túc nhìn hắn, cười khẽ: "Tốt! Một lời đã định, ta sẽ chờ ngươi một năm; ta cũng đã chờ mười tám năm, còn ngại một năm này sao?"
Lan Lãng Lãng cười quái dị: "Mười tám năm... Ngươi rất được, từ lúc còn trong bụng mẹ ngươi đã nghĩ tới chuyện kia? Thật khó lường, thật khó lường a."
Ba người cùng nhau cười to.
"Nhị Lãng, còn ngươi?" Có lẽ là vì Tả Vô Kỵ đã trút được hết tất cả thống khổ đã chất chứa trong lòng thật lâu, tâm tình cũng buông lỏng rất nhiều, ngay cả biệt hiệu Lan Lãng Lãng ghét nhất cũng bị hắn ta kêu ra vui đùa.
"Tả Vô Kỵ!" Quả nhiên Lan Lãng Lãng lập tức nổ tung: "Hôm nay ta trịnh trọng cảnh cáo ngươi một lần cuối cùng, không nên gọi ta là Nhị Lãng nữa! Ngươi có thể gọi ta là Lan huynh, cũng có thể gọi ta là Lãng! Đời ta tuy tất cả đều là phóng đãng, nhưng ta không nhị! Ta chán ghét chữ nhị này!"
"Lãng!" Diệp Tiếu và Tả Vô Kỵ lập tức ngã trái ngã phải.
"Nhanh, Lãng! Ngươi nói một chút xem ngươi muốn làm gì?" Tả Vô Kỵ biết nghe lời, quả nhiên bắt đầu chuyển sang gọi "Lãng".
Lan Lãng Lãng gãi gãi đầu, cảm thấy chỉ có một chữ này cộng thêm giọng điệu kia, trái lại càng thêm không dễ nghe, nhưng đó là tên do bản thân mình tự nói ra, không thể làm gì khác hơn là im lặng thừa nhận.
"Ta có mười nguyện vọng."
Lan Lãng Lãng vừa mở miệng đã trực tiếp dọa Diệp Tiếu và Tả Vô Kỵ nhảy thật cao.
"Nguyện vọng thứ nhất là chữa khỏi bệnh chốc đầu của ta." Lan Lãng Lãng gãi đầu.
"Phốc!" Diệp Tiếu phun ra một ngụm rượu. Tả Vô Kỵ cũng há miệng cười to.
"Nguyện vọng thứ hai chính là không ai quản ta, tự do tự tại." Lan Lãng Lãng vốn không để ý tới cảm thụ của hai người, thao thao bất tuyệt nói ra: "Nguyện vọng thứ ba, ta muốn kiếm nhiều tiền, rất nhiều rất nhiều rất nhiều tiền! Nguyện vọng thứ tư, không làm quan, cũng không nguyện ý học văn càng không muốn tập võ, nhưng ta hy vọng mặc kệ là văn hay võ đều không quản được ta! Nguyện vọng thứ năm, tìm một lão bà xinh đẹp, cũng không cần ba vợ bốn nàng hầu, một tri kỷ là tốt rồi; nguyện vọng thứ sáu, người nhà bình an, đều sống lâu trăm tuổi; nguyện vọng thứ bảy..."
Lan Lãng Lãng thao thao bất tuyệt nói xong nguyện vọng của chính mình, lại có thể thực sự góp ra được gần mười cái. Chẳng qua một nguyện vọng cuối cùng lại là: "... Nguyện vọng thứ mười chính là, đám huynh đệ chúng ta có thể ở chung với nhau thật lâu, tốt nhất là... chờ khi chúng ta già bảy tám mươi tuổi, còn có thể chơi chung, một bữa cơm sau cùng phải có hảo huynh đệ ăn chung, ăn xong rồi cùng nhau duỗi chân tắt thở..."
Nói xong, Lan Lãng Lãng chép miệng, có chút hướng tới: "Tương lai tốt đẹp như thế thực đúng là chỉ ngẫm lại đã cảm thấy thoải mái..."
Vẻ mặt Diệp Tiếu và Tả Vô Kỵ tràn đầy cạn lời.
Tuy biết rõ con hàng này là người coi trọng tình cảm huynh đệ; nhưng vì sao lời phát ra từ trong miệng hắn ta lại đột nhiên biến vị như vậy! Cái gì gọi là "ăn xong rồi cùng nhau duỗi chân tắt thở"?