- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Thiên Vực Thương Khung
- Chương 31: Mộng Tưởng Của Hoàn Khố (1)
Thiên Vực Thương Khung
Chương 31: Mộng Tưởng Của Hoàn Khố (1)
Trong nhà Diệp Tiếu.
Ba tên hoàn khố đang uống rượu.
Một bàn rượu và thức ăn đầy sơn hào hải vị, cần gì có đó, lấy quyền thế của phủ tướng quân, muốn chuẩn bị yến hội như vậy đương nhiên là đơn giản dễ dàng, không tốn sức chút nào. Diệp Tiếu ba hoa khoác lác, hăng hái tăng cao, về phần huyết tham kia thật ra từ lúc nó còn trong hộp đã biến thành một củ cải khô đét; dược lực tinh hoa nhất đã tiến vào không gian hạt châu thần bí, đang tiến hành tiêu hóa.
Quản gia im lặng đi đến, đứng thẳng.
"Chuyện gì?" Diệp Tiếu biết ý lên tiếng hỏi.
"Là như vậy, công tử... Sau khi ngài rời khỏi Vương gia, Vương Đại Niên lập tức rời khỏi nhà." Quản gia suy nghĩ câu chữ, nói: "Đi tới Đông Cung của thái tử."
"Ừm?" Diệp Tiếu hơi nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn quản gia.
Hành tung tiếp sau đó của Vương Đại Niên vốn nằm trong dự liệu của hắn; thật ra đây cũng là kế sách dẫn xà xuất động hắn bày ra, cho nên hắn không kinh ngạc quá mức; điều khiến hắn kinh ngạc chân chính là người quản gia này.
Thậm chí ngay cả việc này hắn ta cũng đã nghĩ đến, hơn nữa còn chuẩn bị sẵn sàng trước...
Đây không phải chuyện người bình thường có thể nghĩ đến, có thể làm được.
Quản gia này... không phải người bình thường!
Trong lòng Diệp Tiếu nghĩ như vậy.
Quản gia nhìn thẳng ánh mắt Diệp Tiếu, thần sắc từ đầu đến cuối không thay đổi, vẫn luôn bình tĩnh nói: "Tiểu nhân xin cáo lui." Xoay người đi ra, khiêm tốn trước sau như một, vẫn luôn làm tốt bản phận.
Nhưng lúc này Diệp Tiếu lại không còn nhận tri vốn có.
Diệp Nam Thiên hằng năm chinh chiến bên ngoài, người có thể khiến hắn ta yên tâm để ở nhà trông giữ gia nghiệp, quản lý công việc, há có thể là nhân vật tầm thường?
Rượu quá ba tuần, đồ ăn quá ngũ vị, nương theo men rượu, Diệp Tiếu hỏi: "Đúng rồi, ngươi nói ba người chúng ta mỗi ngày cứ ngồi ăn rồi chờ chết như vậy... Ta không biết hai người các ngươi có tính toán gì cho tương lai không?"
"Tương lai? Tính toán?" Tả Vô Kỵ cười ha hả, có chút thê thảm nói: "Đời ta còn có tương lai gì? Còn có thể có tính toán gì? Ta thuở nhỏ yếu sinh lý, tàn tật bực này vốn là tư ẩn khó có thể mở miệng, bị người khinh thường rồi lại bị người cố ý lan truyền ra ngoài, khiến toàn bộ kinh thành không người không biết không người không hiểu, nhị công tử nhà Tả tướng chính là một người không thể giao hợp! Ta còn có thể làm gì? Còn có thể có tính toán gì? Mặt hàng như ta còn có tương lai gì đáng nói sao? Được chăng hay chớ đi!"
Vừa nói vừa uống rượu, trong nháy mắt đã ba chén vào bụng.
Tả Vô Kỵ uống rất nhanh, trên gương mặt tuấn tú ẩn hiện một loại thê thảm khó có thể diễn tả được bằng lời: "Có biết không, hiện tại đám kỹ nữ ở thanh lâu, đám tự xưng bán nghệ không bán thân hoan nghênh ta nhất, bởi vì ngay cả các nàng cũng biết, cho dù các nàng có cởi sạch đứng trước mặt ta, ta cũng không thể làm gì được... Diệp Tiếu, người giống như ta, ngươi nói ta còn có thể có tính toán gì?"
Diệp Tiếu thở dài một hơi, nói thật, hắn thật sự có chút thương cảm vị Tả nhị công tử này, đều là nam nhân, sao có thể không hiểu được thống khổ của nam nhân.
Suy nghĩ thay đổi thật nhanh, tức thì nhớ tới trong Thiên Vực lưu truyền một loại linh đan, là Tỏa Dương Hồi Xuân Đan, sở dĩ dùng từ "lưu truyền" ngoại trừ vì cấp bậc của loại linh đan này vốn không cao, cũng chỉ chừng ngũ phẩm mà thôi, mặt khác là vì hiệu dụng của nó chỉ có một, nó không thể tăng tu vi, không thể hoàn hồn kéo dài tánh mạng, chỉ có thể tăng trưởng nguyên dương, bổ sung tinh nguyên, nói thẳng một chút chính là một loại thánh dược tẩm bổ cao cấp.
Loại đan dược này dĩ nhiên không thể lọt vào mắt Tiếu quân chủ, nhưng đối với tu giả tầm thường, nhất là những người háo sắc, nó lại là tuyệt thế hảo dược.
Nhất là đối với người có bệnh trạng như Tả Vô Kỵ lại càng muốn bắt vào tay, muốn trị hết cùng lắm chỉ cần một viên mà thôi.
Thậm chí không chỉ trị hết, lấy tố chất của bản thân Tả thiếu gia, nếu thật sự có thể dùng một viên Tỏa Dương Hồi Xuân Đan, chẳng những có thể nháy mắt hết bệnh, còn có thể tạo thành trợ giúp lớn lao với thân thể, nhất tẩy đồi phong!
Dù sao thì đối với giới thế tục, đan dược ngũ phẩm ở Thiên Vực chính là vật trong truyền thuyết, tuyệt phẩm thần dược trên trời có dưới đất không có!
Trầm ngâm trong chốc lát, sau đó ánh mắt Diệp Tiếu chớp động: "Ngươi cũng không cần tuyệt vọng như vậy, loại bệnh trạng của Tả thiếu ngươi cũng không tới mức không có biện pháp... Nếu thật sự có thể trị hết, ngươi muốn làm những gì?"
Tả Vô Kỵ hít một hơi thật sâu, tịch mịch nói: "Ta biết ngươi đang an ủi ta, bệnh trạng như vậy vốn không cách nào có thể chữa, không thuốc nào có thể trị. Chẳng qua ta cũng không ngại xem nó như một loại hy vọng xa vời... Nếu bệnh của ta có thể khỏi hẳn, ta hy vọng..."
Trong ánh mắt hắn ta đột nhiên có quang mang chớp động, nói: "Ta hy vọng tự ta có thể làm một đời danh thần, phụ tá quân vương, dẹp yên thiên hạ, dưới một người trên vạn người, lưu danh sử sách, lưu danh muôn đời! Hơn nữa, ta còn phải trị lại thiên hạ, triệt để chỉnh đốn."
"Ta mỗi đêm mỗi ngày đều khổ cực nghiên cứu đạo trị quốc bình thiên hạ, khổ cực hấp thu mỗi một thứ có thể nhìn thấy, tăng thêm kinh nghiệm; sau đó tự mình suy nghĩ tiếp xem nên thay đổi thế nào, thống nhất thế nào, thống trị thế nào, phải làm thế nào mới có thể làm tới tốt nhất..."
Hắn ta cười thê thảm: "Là rất châm chọc đúng không, mỗi một ngày hồ đồ với các ngươi, thoạt nhìn vô tâm, nhưng lúc các ngươi ôm mỹ nhân ngủ, ta bất lực lựa chọn len lén chạy về... Tự mình đi làm việc này để tâm mình có thể bình tĩnh trở lại, bởi vì một khi không có chuyện làm, ta sợ ta có thể tự sát bất cứ lúc nào, cầu một kết thúc..."
Trong lúc nhất thời, Diệp Tiếu và Lan Lãng Lãng vì đó im lặng.
Hai người cũng không nghĩ tới, với tư cách là kinh thành đệ nhất bại gia tử, vậy mà tâm địa của Tả Vô Kỵ lại đầy hoài bão như thế, đầy khí phách như thế!
"Chỉ là chính ta cũng biết, dù ta có nghiên cứu thế nào cũng chỉ là uổng công... Bởi vì tên tuổi yếu sinh lý của ta đã lan truyền khắp nơi từ lâu... Mặc kệ tài hoa của ta có xuất chúng hay không, năng lực của ta có hơn người hay không, ở trong mắt quân vương, ta cùng lắm cũng chỉ là một ứng cử viên có thể vào cung làm thái giám; quyết định không thể đặt trên Triều Đình mất mặt xấu hổ, làm trò cười cho người trong giới!"
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Thiên Vực Thương Khung
- Chương 31: Mộng Tưởng Của Hoàn Khố (1)