Nói đến đây, đám người chung quanh đồng loạt nôn khan một tiếng trong lòng, kể cả hai tên đồng lõa là Lan Lãng Lãng và Tả Vô Kỵ cũng miệng méo mắt lác, một bộ ta rất muốn nôn, quá ghê tởm.
Ngươi ăn không nói có, già mồm át lẽ phải tới mức có thể vơ vét một gốc huyết sâm sáu trăm năm đi... Ngươi còn nói mình không phải người không có nhân phẩm... Thật không biết cái gì mới gọi là không có nhân phẩm...
"... Ngươi yên tâm, nếu không phải nhi tử ngươi nói khoác khắp nơi, cái gì mà huyết sâm có thể tăng cao tu vi, một bước lên trời sau đó đến đánh bọn ta... Ừm, quan trọng nhất là nhi tử ngươi lại dám hạ độc ta, khiến ta ngủ say... Người có đạo đức tốt, có tinh thần nghĩa sĩ, gan dạ tài hoa như ta làm sao có thể tới gây khó khăn cho hắn ta? Chuyện nhỏ như con tôm này bình thường ta ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, ba người chúng ta tuyệt không có người nào vừa ý thỏ..." Diệp Tiếu ba hoa khoác lác, tư thái rất cao...
"Thì ra là thế." Vương Đại Niên nghe vậy trong lòng không khỏi càng thêm yên tâm hơn, quay đầu quát lên: "Nghiệp chướng! Đây là hậu quả do ngươi thích khoác lác! Ngươi tên phá của này! Rốt cục lúc nào ngươi mới có thể khiến phụ thân ngươi bớt lưu tâm..."
"..." Vương Tiểu Niên há miệng, biệt khuất tới ngay cả một câu cũng không nói nên lời. Chỉ cảm thấy một búng máu đã vọt tới cổ họng, gần như sẽ nghịch hầu mà ra.
"Còn không mau đem huyết sâm ra cho Diệp thiếu gia." Vương Đại Niên thở dài, trong mắt có đau lòng không nỡ nồng đậm, nhưng cuối cùng hắn ta vẫn quay đầu phân phó.
"Phụ thân!" Vương Tiểu Niên bi phẫn vô cùng mà kêu lên một tiếng, nhưng thấy sắc mặt Vương Đại Niên xanh mét, rốt cục hắn ta vẫn phải cụp đầu đi vào trong phòng, cả người như hoàn toàn không còn tinh khí thần.
"Diệp công tử!" Vương Đại Niên hít một hơi thật sâu: "Việc này đến đây thì thôi?"
Diệp Tiếu cười ha hả: "Thôi thôi, ta đại nhân đại lượng, không tính toán với khuyển tử nhà ngươi!"
Vương Đại Niên thở phào, nói: "Diệp công tử, nhân vô tín bất lập(1), ngươi phải tuân thủ hứa hẹn... Hạ quan không thể chịu nổi các ngươi giày vò."
(1) Nhân vô tín bất lập: Người không giữ chữ tín sẽ không có chỗ đứng trong xã hội
"Ha ha, đương nhiên, hứa hẹn là phải tuân thủ, ta là ai? Uy tín và danh dự đều có." Diệp Tiếu cười ha hả, thầm nghĩ: Tuân thủ hứa hẹn với các ngươi? Phi...
Nhìn Vương Tiểu Niên còn đang lề mà lề mề ôm hộp đi ra cửa, hy vọng kỳ tích xuất hiện, Diệp Tiếu lớn tiếng nói: "Mau mau, mau lấy huyết sâm của bản thiếu gia tới! Đừng lề mề, ngươi có lề mề nữa nó cũng là của ta!"
Nếu kết cục đã định, hắn cũng không ngại khiến hai phụ tử này cảm thấy tức tối hơn, coi như lãi.
"Phụ thân, ta thật không hạ độc hắn..." Ánh mắt Vương Tiểu Niên đỏ rực như lửa, đang thử cố gắng lần cuối, hy vọng phụ thân có thể thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Huyết sâm này là thứ liên quan tới thành tựu cả đời mình!
Đến hiện tại Vương Tiểu Niên vẫn không thể hiểu được vì sao cha mình lại nhận thua, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà giao ra gốc huyết sâm trân quý này, nhưng hắn ta lại biết chuyện đã không thể vãn hồi.
Trong lòng Vương Đại Niên thở dài một tiếng; nhi tử ngốc, nếu không phải cha có chỗ cố kỵ, há có thể để bọn hắn nói hươu nói vượn vơ vét huyết sâm đi?
"Tranh thủ thời gian giao huyết sâm cho Diệp công tử đi, lần này chúng ta nhận mệnh." Vương Đại Niên phất phất tay, mất hết ý chí nói. Hiện tại trái ngay cả nửa câu ngoan thoại hắn ta cũng không dám nói; bởi vì độc kia... Bản thân mình biết, ngay cả khi độc đã được giải hết, nhưng trong vòng một năm nửa năm, tàn độc trong cơ thể sẽ không tan hết; nếu hiện tại Diệp Tiếu còn có thể sống sót vui vẻ, chứng tỏ bên cạnh hắn ta có tồn tại một vị thánh thủ giải độc. Hoặc có thể bản thân Diệp Tiếu vẫn luôn đần độn u mê, nhưng người đã giải độc cho hắn ta lại biết rõ nội tình.
Nếu mình còn không biết tốt xấu, người xui xẻo nhất định là bản thân mình, thậm chí là cả Vương gia.
Để tên hoàn khố này cho rằng hắn vừa chiếm được hời lớn đi...
Có thể hao tài tiêu tai, hóa giải việc này, chưa hẳn đã không phải chuyện tốt!
Diệp Tiếu đi lên trước một bước đoạt lấy huyết sâm, cười ha ha một tiếng: "Chúng ta đi!"
Hăng hái đi ra ngoài.
"Diệp Tiếu, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!" Vương Tiểu Niên như bị khoan tim khấp huyết ở phía sau hô lên.
"Ha ha ha... Chúng ta còn nhiều thời gian, chậm rãi chơi! Ta không sợ thỏ, cho dù là thỏ cắn người, ta cũng không sợ!" Giọng nói của Diệp Tiếu đã truyền tới từ ngoài cửa. Người đã đi xa.
"Phụ thân, rõ ràng Diệp Tiếu không trúng độc! Ba người bọn hắn đến nhà chúng ta rõ ràng là muốn lừa bịp tống tiền! Rõ là bọn chúng có ý đồ với huyết sâm nhà chúng ta!" Vương Tiểu Niên bi phẫn hỏi cha mình: "Vì sao ngài...?"
"Câm miệng!" Cơ bắp trên mặt Vương Đại Niên co quắp một trận, ánh mắt âm tàn, nặng nề thở dốc một hơi, hắn ta muốn nói điều gì nhưng cuối cùng lại không phát ra, chỉ nói: "Ngươi ở yên trong nhà cho ta, không nên chạy loạn, ta đi ra ngoài một chuyến."
Xoay người vội vã đi.
Bên kia, Diệp Tiếu một tay cầm huyết sâm, một tay khác vung lên: "Đi, tới nhà ta uống rượu!"
Tả Vô Kỵ và Lan Lãng Lãng bội phục sát đất: "Diệp thiếu gia, không ngờ ngươi lại có thể lấy được huyết sâm thật? Hai chúng ta thật không nghĩ tới hôm nay Vương Đại Niên lại kinh sợ như thế..."
Khóe miệng Diệp Tiếu giật giật, thầm nghĩ, cũng không phải Vương Đại Niên kinh sợ, mà là... Diệp Tiếu công tử dùng một mạng đổi lấy, chỉ có điều được lợi cho Diệp Tiếu này mà thôi...
... ...