"Ah…" Diệp Tiếu thở ra một hơi, thầm nghĩ: Đã chết mấy ngày rồi, vậy tuyệt không phải bị liên lụy vì tướng phủ mất trộm; xem tình huống... ngay khi bản thân mình mới trung độc, thậm chí còn chưa thể xác định chết sống, mọi người trong Tán Hoa Lâu này đã bị gϊếŧ sạch diệt khẩu, đoạn tuyệt tất cả khả năng truy tra!
Người hạ thủ sau màn độc ác đến cực điểm!
"Tả Vô Kỵ, ngươi có biết lão bản phía sau Tán Hoa Lâu này... là ai không?" Diệp Tiếu hữu ý vô ý nói: "Cả lầu đều bị diệt, vậy mà chủ tử lại có thể không đứng ra điều tra một chút? Tìm kiếm nguyên do!"
Tả Vô Kỵ gãi gãi đầu, nói: "Vấn đề này của Diệp huynh thật đúng là hỏi khó ta, ta cũng không rõ lắm... Chẳng qua có người nói lầu này có chút quan hệ với Vương Tiểu Niên, nhưng... lại không có bằng chứng cụ thể gì."
"Vương Tiểu Niên?" Ánh mắt Diệp Tiếu co rút lại một chút, nói: "Là... nhi tử của Vương Đại Niên, tổng quản thị vệ phủ thái tử, cũng là tùy tùng thân cận của thái tử?"
"Đúng, chính là hắn ta." Tả Vô Kỵ cười ha hả, nói: "Vài ngày trước tên hỗn đản Vương Tiểu Niên này còn nói khoác, lão gia tử nhà bọn hắn lấy được một gốc đỉnh cấp huyết sâm mấy trăm năm, chuẩn bị luyện thể tôi thân cho hắn ta. Có người nói chỉ cần một đêm là có thể tu vi tiến nhanh, liệt kê vào hàng ngũ cao thủ... Mẹ nó! Tiểu tử kia thật đúng là đắc ý vênh váo đến cực điểm, vừa thấy dáng vẻ kia của hắn ta đã chán ghét vô cùng! Chẳng qua mấy chuyện này cũng không liên quan gì với chúng ta, chúng ta chỉ thiếu mất một nơi để chơi đùa mà thôi... ..."
"Chơi? Bệnh của ngươi... đã khỏi rồi?" Diệp Tiếu vừa nghe "đỉnh cấp huyết sâm mấy trăm năm", hai mắt lập tức sáng lên, ngay sau đó hắn liếc mắt nhìn Tả Vô Kỵ.
Mặt Tả Vô Kỵ lập tức đỏ bừng, gầm lên: "Diệp Tiếu, không nên ép ta trở mặt với ngươi!" Chỉ nháy mắt đã quên sạch chuyện mình vừa nói tới huyết sâm.
Lan Lãng Lãng ôm bụng cười to, cái mũ đang đội trên đầu cũng gần bị hắn ta cười rớt, vừa cười vừa nói: "Chuyện này cũng khó có thể nói chắc? Mỗi ngày ngươi đi dạo kỹ viện, chơi cô nương vài lần, nhưng một lần kia không phải bị chơi sao? Ha ha ha... Sáu vị hồng quan nhân Phiêu Hương Các gần như đều thành chị em kết bái của ngươi. Nghe nói ngươi là lão yêu (1) đúng không? Tả đại thiếu, ngài thế nhưng lại là Thất nương tiếng tăm lừng lẫy..."
(1) Lão yêu: Cách gọi thành viên nhỏ nhất trong gia đình hay hội nhóm.
"Hỗn đản!" Vừa nghe hai chữ "thất nương" này, Tả Vô Kỵ lập tức bạo phát, xông lên ấn chặt Lan Lãng Lãng xuống, một trận quyền đấm cước đá. Lan Lãng Lãng cười quái dị, cũng lăn thành một đoàn với hắn ta.
Thì ra tuy Tả Vô Kỵ bản tính hoàn khố, nhưng có một căn bệnh kín bẩm sinh: Không thể giao hợp. Khụ, là không thể cái kia, vốn dĩ đây là đại kị của nam tử, nhưng Tả đại thiếu gia hoàn khố thì hoàn khố, phá của thì phá của, nhưng bản tính rộng rãi, có thể thản nhiên đối mặt với khuyết điểm này, không thể không nói đây đúng là chuyện lạ...
Chơi đùa hồi lâu, Tả Vô Kỵ có chút buồn bã thở dài, nói: "Tuy đấu giá hội đã bị dời ngày, nhưng nghe nói thần đan là thứ tốt trong thứ tốt, cực phẩm trong cực phẩm... Nếu có thể mua về..."
Lan Lãng Lãng cười nhạt: "Ta nói này Tả đại thiếu, không phải ngài tính mua đấy chứ? Vật như vậy, nếu dựa theo năng lực tài chính, chúng ta cũng có thể mua nổi, nhưng... vấn đề nằm ở chỗ nó vốn không tới phiên chúng ta đi mua. Những tử đệ thế gia kia sẽ tự mình tranh cướp bể đầu."
Tả Vô Kỵ gật đầu, thở dài.
Tuy ba người ở đây được xưng là "kinh thành tam thiếu", dường như danh tiếng rất lớn; nhưng trong mắt đám công tử ca được gia tộc trọng điểm bồi dưỡng chính thức, bọn hắn vốn không thể coi vào đâu.
Hai bên đều tự có vòng quan hệ của riêng mình, đại đa số thời gian đều bình an vô sự.
Nhưng đương nhiên hai bên cũng thấy ngứa mắt nhau.
Trong ba nhà, Tả gia ít nhiều gì cũng mạnh hơn một chút, Tả Vô Kỵ còn có mấy ca ca, mà hắn ta cũng vì thuở nhỏ yếu sinh lý nên mới bị gia tộc từ bỏ bồi dưỡng, thả nổi mặc kệ. Nhưng trong nhà Lan Lãng Lãng và Diệp Tiếu lại chỉ có một mầm độc đinh...
"Gia tộc sao..." Lan Lãng Lãng cũng thở dài một hơi.
"Vương triều mấy trăm năm, thế gia mấy ngàn năm..." Tả Vô Kỵ cười ha hả: "Loại gia tộc như chúng ta còn chưa thể tính là thế gia chân chính, so với thế gia chân chính, chúng ta còn kém xa..." Lắc đầu, có chút thổn thức.
"Thế gia chân chính nào có thể sản xuất ra loại ăn chơi trác táng như ngươi?" Lan Lãng Lãng khinh bỉ nói.
"Lẽ nào ngươi tốt hơn ta sao?" Tả Vô Kỵ trợn mắt nhìn.
Mắt thấy hai người lại sắp cãi nhau.
Diệp Tiếu không khỏi cảm thấy đầu phình to trước nay chưa từng có.
"Ngừng! Tất cả im miệng cho ta, nơi này là nhà ta, muốn ầm ĩ mời tới nơi khác lại ầm ĩ... Ừm, nếu các ngươi thực sự nhàn rỗi buồn chán, chúng ta không ngại đi tìm Vương Tiểu Niên gây sự chơi, thế nào?" Diệp Tiếu cười ha hả. Thầm nghĩ, huyết sâm mấy trăm năm không thể bị lãng phí, không biết thì thôi, nếu biết, thà gϊếŧ nhầm cũng không thể bỏ sót...
Dù sao thì nhà Vương Tiểu Niên cũng tuyệt không thể thoát khỏi liên quan tới chuyện mình bị trúng độc...
"Tốt!" Tả Vô Kỵ và Lan Lãng Lãng đều là loại người chỉ e sợ thiên hạ không loạn, vừa nghe được đề nghị này, bọn hắn giơ hai tay hai chân tán thành, động tâm vạn phần.
...