- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Thiên Vực Thương Khung
- Chương 25: Nhàn Rỗi Buồn Chán? Chúng Ta Đi Gây Sự! (1)
Thiên Vực Thương Khung
Chương 25: Nhàn Rỗi Buồn Chán? Chúng Ta Đi Gây Sự! (1)
Sở dĩ Diệp Tiếu phải nhanh chóng kiếm tiền cũng vì muốn mua được một số thiên tài địa bảo trong đấu giá hội ngày mai bỏ thêm vào không gian, hiện tại lại đảo ngược, mặc dù tiền đã tới tay nhưng đấu giá hội lại không còn...
Mười ngày cũng không phải thời gian quá lâu, nhưng vấn đề nằm ở chỗ... dù chỉ kéo dài một ngày Diệp Tiếu cũng không muốn.
"Đúng rồi, vụ án mất trộm ở nhà ngươi... thế nào rồi?" Trong lòng Diệp Tiếu xoắn xuýt một chút, sau đó hắn bắt đầu hỏi thăm về chuyện hắn cảm thấy hứng thú nhất.
Tả lão gia tử đã lật tung toàn bộ kinh thành nhiều lần, hiện tại toàn bộ Thần Tinh thành thần hồn nát thần tính, trông gà hoá cuốc, trị an tốt chưa từng có; tất cả đều do gia gia Tả Vô Kỵ bị mất trộm.
"Đừng nói nữa!" Vẻ mặt Tả Vô Kỵ tràn đầy xanh xao: "Đêm hôm đó, ta thiếu chút nữa đã bị phanh thây, sau khi gia gia ta trở về nhìn thấy rất nhiều đồ tốt trong nhà bị mất trộm, lập tức nổi giận hừng hực! Liên tục mấy ngày, toàn bộ đại viện Tả gia không ai dám nói chuyện lớn tiếng..."
Diệp Tiếu cẩn thận nói: "Xem ra lần này nhà ngươi đã mất thứ gì cực đoan quan trọng..."
"Lại còn không phải nữa..." Tả Vô Kỵ than thở: "Từ nhỏ đến lớn ta chưa từng thấy gia gia ta nổi giận lớn như vậy... Hiện tại toàn bộ kinh thành đều đã bị nhà ta làm cho long trời lở đất, gia gia ta còn chưa dừng tay..."
Diệp Tiếu "ah" một tiếng, có chút ân cần nói: "Vậy gia gia ngươi có nói rốt cuộc hắn ta đã mất thứ gì không?"
"Chuyện này ai dám hỏi lão nhân gia?" Tả Vô Kỵ oan khuất kêu lên: "Lúc đó ta chỉ mở miệng nói một câu, đã bị đánh ngay bảy tám gậy..."
Một bên, Lan Lãng Lãng hăng hái vô cùng nói: "Ngươi nói cái gì?"
"Cũng không có gì... Ta chỉ nói một câu, cũ không đi mới sao tới, gia gia xin cứ thoải mái, buông lỏng tinh thần..." Tả Vô Kỵ khóc không ra nước mắt: "Sau đó gia gia ta giận tím mặt, nói: Ngươi tên phá của này, chính vì cái thái độ này của ngươi mới khiến ngươi trộm đồ tốt trong nhà ra ngoài uống rượu chơi gái... Vì vậy lại đánh ta một trận!"
Tả Vô Kỵ buồn khổ nói: "Ngươi nói xem, chuyện này có liên quan gì với ta? Ta nói lời đó còn không phải là vì muốn trấn an lão nhân gia sao, tự dưng bị đánh, ta đây không phải vô duyên vô cớ tự mình tìm đánh sao?"
"Khụ khụ khụ..." Diệp Tiếu ho khan liên tục che giấu ý cười nơi đáy lòng.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha..." Thế nhưng Lan Lãng Lãng đang đứng bên cạnh ngay cả che giấu đều chưa từng che giấu, hắn ta hả hê phình bụng cười to.
Hai người vì chuyện đấu giá hội bị dời mà rảnh rỗi không có chuyện gì làm, do đó mới mò tới nhà Diệp Tiếu; Tả Vô Kỵ vốn đã có thể tính là kẻ thù của Diệp Tiếu, hai bên vốn ngứa mắt nhau, nhưng sau khi Diệp Tiếu "đại Lực hỗ trợ", hắn ta lại cảm thấy Diệp Tiếu là bạn chí cốt, vì vậy hắn ta mới cùng Lan Lãng Lãng dắt tay nhau mà đến, tố khổ một chút, thuận tiện tới tống tiền kiếm một bữa rượu uống.
Diệp Tiếu mỉm cười, ánh mắt nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói: "Lần mất trộm này... có lẽ cũng chưa hẳn đã là chuyện gì xấu đối với gia tộc các ngươi... Có một câu như vậy, họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu tai họa... Có lẽ hôm nay các ngươi mất đi, nhưng sau này các ngươi sẽ nhận được bồi thường tốt hơn..."
Diệp Tiếu nói lời này rất chậm; nhưng mơ hồ lại có chút ý vị thâm trường.
Tả Vô Kỵ than thở, hắn ta vốn không rõ những lời này của Diệp Tiếu có ý gì, càng không biết đây là một lời hứa hẹn trân quý sâu nặng tới mức nào, chỉ ủ rũ cúi đầu nói: "Ôi, còn nói cái gì mà bồi thường... Hiện tại ta vừa thấy gia gia đã sợ đến đũng quần ẩm ướt... Trước cứ phải vượt qua cửa ải này rồi lại nói tiếp. Phòng đấu giá ghê tởm kia, sao tự nhiên lại đm dời ngày nữa? Tên đần độn đáng chết đã lấy ra thần đan kia, mau để ta gặp hắn ta... Ta bảo đảm đánh không chết không ngừng..."
Thở dài một tiếng, bi thảm vô hạn.
"Vì sao sau khi biết buổi đấu giá bị dời ngày, các ngươi không tới nơi nào lại bỏ chạy đến nơi này của ta?" Diệp Tiếu liếc mắt, mặt xạm lại.
Đấu giá hội bị dời ngày, không phải bản thân mình cũng cảm thấy phiền muộn vô cùng sao?
Hơn nữa... hai người này còn có thể nói ra, mà bản thân mình lại không thể nói ra phiền muộn trong lòng!
Vậy mà hai tên này còn tới trước mặt mình tố khổ...
Mà người trong cuộc là mình còn bị mắng đần độn, thật đúng là có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, thúc nhịn được nhưng thẩm không nhịn được, đáng tiếc, cho dù mình có không thể nhịn hơn nữa cũng vẫn phải nhịn!
"Ha ha, ha ha... Ta chỉ tới nói chuyện phiếm một hồi với Diệp huynh, ngươi còn nhớ Tán Hoa Lâu không?" Tả Vô Kỵ cười ha hả.
"Ừm?" Trong mắt Diệp Tiếu có hàn quang chợt lóe.
Nơi kia sao mình có thể quên, nơi thân thể này bị trúng độc chính là Tán Hoa Lâu kia.
"Tán Hoa Lâu kia từ trên xuống dưới có chín mươi tám người, dù là tú bà hay kỹ nữ đều chết sạch." Tả Vô Kỵ tiếc hận thở dài: "Vào thời khắc phiền muộn như vậy, bản công tử vốn muốn tới đó tiêu khiển một hồi, tầm u thám mật một phen, lại không ngờ đi vào vừa nhìn, khắp nơi đều là thi thể, mất hứng vạn phần... Chỉ đáng tiếc cho nhiều tiểu mỹ nhân như vậy..."
"Gì? Chết sạch?" Diệp Tiếu nhíu mày thật chặt.
"Chết sạch chân chính." Tả Vô Kỵ gật đầu: "Hơn nữa... Xem tình hình kia, hẳn đã chết được mấy ngày rồi. Chuyện này khiến nha môn kinh thành trực tiếp bể đầu mẻ trán."
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Thiên Vực Thương Khung
- Chương 25: Nhàn Rỗi Buồn Chán? Chúng Ta Đi Gây Sự! (1)