"Tổng cộng mười lăm viên!"
Quan Vạn Sơn bị con số này làm sợ ngây người.
Tuy ban nãy Diệp Tiếu có đề cập tới, thế nhưng Quan Vạn Sơn vốn không hề tin tưởng, nhất là sau khi xác nhận đây thật sự là bảo đan có "đan vân", đan dược như vậy, một lò vận khí cực tốt có thể xuất hiện một viên đã là may mắn vô cùng. Mà rõ ràng những viên đan dược này là một lò sinh ra, vậy mà toàn bộ mười lăm viên đều là loại phẩm chất tuyệt phẩm!
"Cái này... Phong huynh!" Quan Vạn Sơn quay đầu lại, dùng ánh mắt như sói đói nhìn Diệp Tiếu, cực kỳ chân thành nói: "Phong huynh, những viên đan dược này quá xuất sắc, ngươi ra giá đi! Những viên đan dược này, mặc kệ giá bao nhiêu tiền, phòng đấu giá chúng ta cũng muốn!"
"Đại cung phụng..."
Một bên, vị quản sự kia sợ hết hồn.
Con mẹ nó, hôm nay đại cung phụng điên rồi sao...
Dưới tình huống bình thường, ngươi thân là giám định sư của phòng đấu giá, cho dù ngươi khẳng định linh dược của đối phương là hàng vô cùng chân thật, nhưng dù sao cũng phải hạ thấp giá trị của nó trước, sau đó lại mặc cả, cuối cùng biểu hiện ra vẻ gắng gượng nhận lấy sao? Làm như vậy có thể bớt được bao nhiêu tiền.
Hiện tại ngươi vừa há mồm đã nói... Quá xuất sắc, mặc kệ bao nhiêu tiền chúng ta cũng muốn hết.
Vạn nhất đối phương nói ra cái giá trên trời... Ngươi định lo liệu thế nào?
"Ha ha, những viên đan dược này ta không muốn bán." Diệp Tiếu cười như không cười nhìn thoáng qua quản sự bên người, mỉm cười nói: "Đại cung phụng quả là thủ đoạn cao, quyết đoán bực này… ha ha, mới là người làm đại sự."
Quan Vạn Sơn lập tức hiểu ý, quay đầu quát lên: "Ngươi đi ra ngoài! Chuyện ngày hôm nay không cho phép tiết lộ một chữ! Một khi tin tức bị lộ ra ngoài, cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi!"
Quản sự thưa dạ liên tục, lau mồ hôi lạnh sau đó lăn một vòng ra ngoài.
Tuy hắn ta không hiểu đan dược này đã đạt tới phẩm cấp gì, nhưng cũng hiểu quan hệ lợi hại trong chuyện này.
Quan Vạn Sơn quay đầu lại, cười khổ nói: "Xin lỗi, người phía dưới chưa từng va chạm xã hội, không biết thần đan khó có được... Còn mời khách quý rộng lượng."
Diệp Tiếu khẽ gật đầu.
Đương nhiên Quan Vạn Sơn biết rất ý trong câu nói của đối phương: Đối mặt với thần đan bực này, nếu còn dám đi ép giá như tục phẩm bình thường... Như vậy một khi đối phương mất hứng, xoay người bước đi, ngươi sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội này.
Mà cơ hội như vậy... Bản thân mình tổ truyền hơn mười đời đều giám định đấu giá, cũng chỉ có mình may mắn gặp được một lần như vậy mà thôi!
Có thể gặp được đã là vận may ngất trời, nếu đã gặp lại bỏ qua, vậy chẳng phải sẽ khiến may mắn biến thành bất hạnh trong bất hạnh sao!
Chớ nói chi là nếu mình thật sự ăn nói bừa bãi, đó chính là tiết độc thần đan; tuyệt phẩm thần đan như vậy rõ ràng còn muốn ra sức ép giá, chẳng khác nào thoáng cái đã đắc tội toàn bộ luyện đan sư trong thiên hạ!
Một khi truyền đi, rất có thể danh tiếng của mình sẽ bị hủy —— Ngay cả người làm ra thần đan có đan vân ngươi cũng muốn ép giá, cũng dám ép giá, như vậy đan dược bình thường còn tới mức nào nữa?
"Mới vừa rồi Phong huynh nói không bán... là có ý gì? Ngài có tính toán gì sao, có thể nói rõ!" Quan Vạn Sơn khiêm tốn hỏi, ngay sau đó hắn ta lại liên tục thúc trà, trà tốt nhất, trà tuyệt phẩm...
"Thật ra tính toán của ta cũng rất đơn giản, ta chỉ muốn đổi lấy một chút thiên tài địa bảo mà thôi." Diệp Tiếu thẳng thắn nói: "Nói vậy hẳn ngươi cũng nhìn ra được, đan dược này không phải ta luyện, cũng không phải ta có thể luyện ra được."
Quan Vạn Sơn liếc mắt nhìn hắn, ừm, trên tay người này không có vết cháy, trên mặt cũng không có vết tích do lửa to hun lâu dài, trên người càng không có mùi thuốc đông y độc hữu trên người luyện đan sư... Gật đầu, miệng gần như thốt ra: "Ngươi cũng hiểu... Khụ khụ, Phong huynh khiêm tốn..."
Kịp thời thu hồi nửa câu, gương mặt già nua bị nhịn đến đỏ bừng. Nhưng nửa câu này là gì, ngay cả người ngu cũng có thể nghe được.
Diệp Tiếu hừ một tiếng, nói: "Mặc dù linh đan này không phải do ta luyện... Nhưng người luyện đan chân chính lại không muốn tự mình lộ diện, càng không muốn phát sinh bất kỳ liên hệ gì với người thế tục..."
Ngụ ý là chỉ có ta mới có thể tiếp xúc với vị cao nhân này.
Quan Vạn Sơn không hề lấy làm lạ, trái lại còn ngầm hiểu đây là chuyện đương nhiên, thái độ cũng càng lộ vẻ khiêm tốn: "Vâng, vâng vâng, đại sư bực này đều say mê với tu hành đan đạo, nào có thời gian giao tiếp với đám tục nhân chúng ta, Phong huynh nói có lý..."
"Lúc đầu có thể lọt vào mắt xanh của đan đạo Tông sư như vậy, bất kể đại sư nói ra điều kiện cỡ nào bản điếm cũng đều nên tuân theo, chỉ có điều lấy thiên tài địa bảo để giao dịch đan dược... Phòng đấu giá chúng ta chưa từng có tiền lệ này..."
Quan Vạn Sơn nói: "Phong huynh, hẳn ngươi cũng biết nguyên tắc giao dịch của Hàn Dương đại lục, mọi việc đều phải lấy kim ngân giao dịch làm thước do ước định giá trị căn bản, mà trong buôn bán, bản điếm còn phải trả... phí dụng nhất định cho quan phủ coi như tiền thuế. Thực sự không phải lão hủ không muốn thúc đẩy khoản giao dịch này, mà là..."
Diệp Tiếu gật đầu, đã hiểu rõ.
Nếu lấy thiên tài địa bảo để trao đổi, như vậy bọn hắn biết chia hoa hồng kiểu gì, lại biết lấy cái gì ra nộp thuế? Chẳng lẽ lại nộp một chiếc lá của thiên tài địa bảo sao?
Mà phòng đấu giá và quan phương có liên hệ nghiêm ngặt, loại chuyện này bọn hắn không dám làm.
Một khi làm, sợ rằng tư cách của phòng đấu giá cũng sẽ mất đi, còn bị dính vào kiện cáo.
Cho dù biết rõ nói như vậy sẽ cực kì đắc tội với cao nhân luyện đan sau lưng, cho dù hắn ta có không muốn từ bỏ khoản giao dịch này tới cỡ nào đi nữa, nhưng đứng trước tiền đề ấy, hắn ta vẫn không thể không nói như vậy!
Diệp Tiếu trầm ngâm nói: "Tất nhiên ta hiểu rõ lo lắng và khó xử của quý điếm... Thế nhưng vị tiền bối kia tính tình cổ quái, kim ngân chưa bao giờ lọt vào mắt hắn, nếu ta chuyển đạt khó khăn của quý điếm lại cho hắn, sợ rằng lần giao dịch này sẽ kết thúc. Ta nghĩ, hẳn quý điếm cũng không muốn gặp phải kết quả như vậy!"