- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Thiên Vực Thương Khung
- Chương 11: Vô Trung Sinh Hữu, Tử Khí Thiên Nhai! (1)
Thiên Vực Thương Khung
Chương 11: Vô Trung Sinh Hữu, Tử Khí Thiên Nhai! (1)
Một đao kia đang bổ thẳng về phía Diệp Tiếu, đao phong chưa đến, đao khí đã hàng lâm, đao khí bá đạo bức gϊếŧ mà đến, thậm chí không cần đao phong tới người, chỉ riêng đao khí đã đủ để trí mạng!
Diệp Tiếu gần như không có tu vi, nhưng nhãn lực của lão đạo còn ở đó, lúc này hắn có thể thấy rất rõ ràng, đây là đao đạo trong tu hành, một chiêu thiên sơn bị bổ nứt! Một đao kia thật sự bổ lên trên người mình, sợ rằng từ đầu đến chân mình tuyệt không có bất kỳ nơi nào nguyên lành, hoàn toàn bị tách rời ra, cuối cùng chỉ sợ ngay cả một bộ phận hoàn chỉnh trên thân thể cũng không còn!
Còn chưa phân tốt xấu đã muốn gϊếŧ ta? Hơn nữa còn muốn tách đôi bằm thây?!
Diệp Tiếu nổi giận, chân chính nổi giận.
Trùng hợp là đúng lúc này, linh khí cuồng bạo trong cơ thể đang không chỗ phát tiết, tràn đầy quanh thân, hệt như quay lại năm xưa khi tu vi còn đó, Diệp Tiếu gần như bản năng vung ống tay áo về phía trước, không chút nghĩ ngợi, tiện tay đánh ra một chiêu Tiếu Bát Hoang, muốn phá địch phản phệ.
Ống tay áo phất một cái, có thể tiếu ngạo bát hoang!
Chính là chiêu bài tuyệt kỹ của Tiếu quân chủ!
Thế nhưng vừa ra tay Diệp Tiếu mới nhớ tới: Không xong, ta từ lâu đã không còn là Tiếu quân chủ kiếp trước, một thân linh khí cho dù có dâng trào thế nào đi chăng nữa, nhưng đây cũng là vật từ bên ngoài tới, căn bản không cách nào vận dụng theo ý của mình, uy lực của một chiêu này vốn không cách nào phát huy ra được, nào có thể phá địch phản phệ.
Thế nhưng ngay sau đó hắn lại bị bản thân mình dọa sợ hết hồn.
Chỉ thấy linh khí cuồng bạo vô hạn trong cơ thể như tìm được cách phát tiết, vậy mà tre già măng mọc tuôn trào ra!
Một luồng tiếng gió kịch liệt chợt vang lên, ngay sau đó, một đoàn sáng màu tím bỗng nhiên tuôn ra.
Tại thời khắc này, Diệp Tiếu chợt sinh ra ảo giác —— bản thân mình đã trở về thời kỳ toàn thịnh ở kiếp trước!
Tiếu quân chủ cười tận anh hùng lại trở lại rồi? !
Phốc...
Một tiếng vang nhỏ, bóng người và bóng đao cuồng mãnh vừa xông lên vậy mà lại lần lượt không đến, cũng không thể bổ xuống, cả người bị cuồng phong đột nhiên xuất hiện thổi bay, dưới kình phong cuồng mãnh đối diện bức bách, vậy mà đao trong tay hắn ta lại trắng trợn chuyển hướng, lấy phản lực không thể ngăn cản nện xuống trên đầu mình!
Vậy mà thế đi lại có thể cuồng mãnh hơn gấp mấy lần vừa rồi!
Người nọ đối mặt với biến cố như vậy, ngoài sợ hãi quá mức càng là kinh hoảng tới cực điểm, rốt cục đây cũng là người từng trải qua đại chiến, năng lực ứng biến thần tốc, dưới sự khống chế, cánh tay răng rắc một tiếng, hai cổ tay đồng thời bị bẻ gãy, sống dao "keng" một tiếng, trắng trợn đập lên trên đầu người nọ, lập tức bể đầu chảy máu!
Dưới kình lực trùng kích, nguyên thân thể người nọ như diều đứt dây bay ngược ra, "rầm" một tiếng, cả người đυ.ng lên trên vách tường sau đó lại bắn ngược trở về, gân cốt cả người đều muốn nứt, nhưng cuối cùng người nọ cũng có thể ứng đối thoả đáng, bảo vệ được cái mạng nhỏ.
Diệp Tiếu chỉ phất ống tay áo một cái, vậy mà đã có thể tạo thành chiến quả kinh thế hãi tục như vậy! Chỉ dùng lực lượng vô hình đã có thể cuốn đao thép bay ngược trở về!
"Thiên Nguyên Tông Sư cảnh?!... Ngươi là?" Mấy người đối diện cả kinh nhìn tình huống trước mắt, trong nháy mắt đã sợ ngây người, giọng nói cũng thay đổi!
Ông trời của ta ơi, đi ra ngoài làm nhiệm vụ, lúc đầu vốn đã toàn thân trở ra, vì sao đi vào hẻm nhỏ tùy tiện gặp gỡ một người lại là tồn tại kinh khủng như ác mộng vậy... Rốt cục đây là loại vận khí gì...
Linh khí trong cơ thể Diệp Tiếu vẫn đang sôi trào như cũ, cũng không vì một kích ban nãy mà hòa hoãn đi bao nhiêu, lúc này linh khí đã trùng kích tới cả người như muốn nổ tung. Hắn hừ lạnh một tiếng, tiện tay khẽ quơ một cái trên không trung, hai tay cuốn một vòng, "thương" một tiếng, bóng đêm trên không trung vặn vẹo một trận với biên độ mắt thường cũng có thể thấy được, vậy mà có thể rỗng cầm ra một thanh kiếm từ không trung trống rỗng!
Linh khí hóa kiếm, vạn vật giai binh!
Tên chiêu này của Tiếu quân chủ là Tiếu Trường Không!
Hư không nhất tiếu, đoạt mệnh truy hồn!
"Vô trung sinh hữu kiếm?! Ngươi là..." Đám người đối diện kinh hô một tiếng, đồng thời lui về phía sau, hiển nhiên bọn chúng thấy không địch lại, đã có ý muốn cướp đường đào sinh.
Nhưng đã chậm.
Trong mắt Diệp Tiếu tràn đầy sát khí, một bước bước qua, một kiếm đâm ra!
Một đoàn tử khí chói lọi chí cực lặng yên xuất hiện, ngay sau đó liền bộc phát ra, như thể trong bầu trời đêm đột nhiên nở rộ một đóa pháo hoa màu tím cực kỳ chói lóa, kiếm quang như muốn đoạt lại thời gian ngàn năm đã trôi qua mất, lóe lên một cái rồi biến mất!
"Ách..." Một tiếng kêu rên cổ quái, người đã xuất đao lúc trước và hai người khác trúng một kiếm giữa yết hầu, tròng mắt lồi ra, hai tay liều mạng bịt yết hầu, thân thể mềm nhũn té ngã trên đât.
Một kiếm gϊếŧ ba người!
"Vô trung sinh hữu, tử khí thiên nhai!" Bản thân tên đầu lĩnh cách Diệp Tiếu xa nhất, cũng là người nhìn ra thời cơ sớm nhất, lúc này hắn ta đã lui ra thật xa, là người duy nhất còn sống sót trong số những người có liên can, nhưng ngực hắn ta cũng bị đánh ra một lổ hổng lớn, trong mắt vẫn còn tràn đầy vẻ khϊếp sợ, vạn phần hoảng sợ nhìn Diệp Tiếu: "Thì ra là ngươi! Ninh Bích Lạc, không ngờ ngươi lại dám ra tay với chúng ta, cho dù ngươi là thiên hạ đệ nhất sát thủ, Thánh chủ cũng tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Diệp Tiếu ngẩn ra, Ninh Bích Lạc? Đó là ai? Thiên hạ đệ nhất sát thủ? Giới thế tục này còn có nhân vật ngạo mạn như thế sao...
Còn có Thánh chủ? Cái gì Thánh chủ? Đó là người nào?
Đang định tiếp tục ra tay giải quyết sạch tên gia hỏa này, không để lại hậu hoạn, lại cảm giác được kình khí mới vừa rồi rõ ràng còn đang tràn đầy vô cùng, lúc này lại như thủy triều rút xuống, hăng hái tán đi. Nguy cơ trong kinh mạch bị giải trừ, dường như lần cực hạn bộc phát ban nãy đã bộc phát hết lực lượng của đoàn bột phấn kia đi.
Không phải linh khí do chính bản thân mình luyện hóa ra, vẫn không cách nào có thể kéo dài.
Không có linh khí tiếp tục gia trì, linh khí hóa kiếm trong tay cũng biến mất theo; Diệp Tiếu hừ một tiếng, quát lên: "Ngươi nhận sai người."
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Thiên Vực Thương Khung
- Chương 11: Vô Trung Sinh Hữu, Tử Khí Thiên Nhai! (1)