Editor: Flower Nhật
Jung YunHo sau khi dạo quanh một vòng cũng trở về đây, thấy 3 người họ cười đến hỗn loạn, hơi nhíu nhíu mày. Sau đó ngồi xuống bên cạnh JaeJoong, YooChun và JunSu cũng thức thời nghiêm chỉnh đứng một bên.
Kim JaeJoong nhíu mày, nói:
“Dạ dày không tốt, không nên uống nhiều rượu.”
YunHo gật đầu, sau đó nghiêng đầu dựa vào vai JaeJoong, cặp mắt lợi hại xuyên qua cổ cậu, thẳng tắp chống lại ánh mắt tham lam nhìn JaeJoong.
JaeJoong bị hành động đột ngột của YunHo làm hoảng sợ, không dám có động tác gì khác, chỉ ngoan ngoãn để YunHo dựa vào. Cho đến khi có một nam nhân trung niên bộ dạng hiền lành mang theo Jessica đi đến trước mặt YunHo và JaeJoong.
Cậu ngẩng đầu nhìn bọn họ. Nam nhân trung niên cúi người chào JaeJoong, nói:
“Kim JaeJoong tiểu thư, tiểu nữ vừa mới nói gì đắc tội ngài, thỉnh ngài tha thứ.”
“Tránh ra.” YunHo lạnh lùng nói, như trước đầu vẫn dựa vào vai JaeJoong.
“Thiếu gia, em biết sai rồi!” Jessica nói, khóc đến nức nở.
“Thiếu gia, tha thứ Jessica đi, nó chỉ lỡ miệng.” Nam nhân trung niên nói.
“Chuyện của ta kiếp sau cũng không đến phiên cô ta xen vào, cô ta không có tư cách này.” YunHo nói xong, rốt cục thẳng người dậy, mặt vẫn không chút cảm xúc.
“Thiếu gia, em sai rồi. JaeJoong tiểu thư thực xin lỗi là tôi sai rồi, thỉnh tha thứ tôi.”
Jessica khóc lóc quỳ xuống trước mặt JaeJoong, toàn bộ ánh mắt nhất thời tập trung trên người cậu. JaeJoong hoảng sợ, không thể tin nhìn Jessica đang quỳ trên mặt đất. Đây là nữ nhân vừa nãy ở trước mặt mình kiêu ngạo không ai bì nổi đây sao?
“Jessica tiểu thư xin đứng lên, như vậy sẽ làm JaeJoong… tiểu thư sợ.” JunSu không được tự nhiên nói.
Nhưng Jessica vẫn không đứng lên, chỉ chăm chăm nhìn YunHo mặt không chút cảm xúc. JaeJoong tâm mềm nhũn, thì thầm vào tai YunHo:
“Bảo cô ấy đứng lên đi, như vậy hơi quá đáng.”
“Vừa nãy cô ta đối với cậu cũng thực quá phận.” YunHo nói, một chút ý tứ gọi Jessica đứng lên cũng không có.
JaeJoong sửng sốt, nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của YunHo, dùng một loại ánh mắt ‘làm ơn đi mà’ nhìn hắn. YunHo nhìn cậu một hồi mới đồng ý thỏa hiệp, hơi gật đầu. JaeJoong nở nụ cười, nói với Jessica:
“Mau đứng lên đi, anh ấy tha cho cô rồi đó.”
Jessica kinh ngạc nhìn JaeJoong, một câu cũng không nói nổi.
Ngay khoảnh khắc thấy nụ cười của JaeJoong, Jessica cho rằng mình đã nhìn thấy thiên sứ. Cô ta đứng lên hổ thẹn cúi đầu, nhỏ giọng nói:
“JaeJoong tiểu thư, cảm ơn đã giúp tôi cầu tình.”
“A? Không cần.” JaeJoong cười, khoát khoát tay.
Jessica và nam nhân trung niên cúi chào YunHo xong liền rời đi, tầm mắt tập trung trên người JaeJoong cũng dần dần giảm bớt, lúc này cậu mới nhẹ nhàng thở ra.
“Ở trên thế giới này, người lương thiện không nhất định nhận được báo đáp tốt. Lần sau đừng lương thiện như vậy.” YunHo nói xong, kéo JaeJoong đứng lên.
“Gì? Muốn đi đâu?” JaeJoong tuy hỏi nhưng vẫn ngoan ngoãn theo sát YunHo.
YunHo mang JaeJoong đi đến sảnh chính, xoay người đem cậu kéo vào trong ngực, âm nhạc lập tức vang lên. YunHo hạ giọng nói với JaeJoong:
“Khiêu cho tốt, bằng không xảy ra vấn đề lớn.”
JaeJoong hoảng sợ gật đầu lia lịa, trong não lại hiện lên vô số hình ảnh máu me.
JaeJoong cố gắng theo sát vũ bước của YunHo, chỉ cần một bước sai lầm toàn bộ hội trường sẽ đạn bay đầy trời, máu bắn khắp nơi.
“Tự nhiên đi, sự thật không có khủng bố đến vậy đâu.” YunHo bất đắc dĩ thở dài.
JaeJoong xấu hổ cười cười, nói:
“Tôi hỏi, nơi này có khi nào đột nhiên có bắn nhau không?”
“Nói không chừng.”
“A… Ha ha.”
“Bất quá tôi có một vấn đề muốn hỏi cậu.”
“Sao?” JaeJoong nghi hoặc.
YunHo cúi đầu nhìn ngực JaeJoong, hỏi:
“Bên trong có cái gì vậy?”
Con bà nó Jung YunHo thần kinh! Thiếu gì cái để quan tâm, cư nhiên lại quan tâm đến cái này!?
JaeJoong ngẩng đầu hung hăng trừng mắt lườm YunHo nói:
“Len sợi.”
“Gì?” YunHo hiển nhiên không nghe rõ.
“Tôi nói bên trong nhét hai cái len sợi! Như thế nào? Phải sờ thử xem có xúc cảm hay không à?” JaeJoong nghiến răng.
YunHo nhướn mi, khóe miệng hơi hơi gợn lên, có chút ý cười, lại ẩn nhẫn không cười, nhìn cậu lắc lắc đầu.
JaeJoong nhìn YunHo một bộ muốn cười nhưng lại không cười càng thêm điên tiết, âm thầm dùng chân
đạp YunHo một cước. Sau đó mặt mày sáng lạn, ngọt ngào nói:
“Jung YunHo, có cơ hội tôi sẽ nhét hai cái len sợi vào người anh, cho anh hiểu được cảm thụ của tôi hiện tại. Anh là đồ thần kinh đυ.c nước béo cò, ngu ngốc!”
YunHo bị đau hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, trước sau như một ôm JaeJoong cùng nhảy điệu waltz hoa lệ. JaeJoong cứ xoay một cái rồi lại một cái hoàn mỹ, cuối cùng âm nhạc cũng dừng, JaeJoong khẩn cấp trở lại bên cạnh YooChun và JunSu ngồi.
“JaeJoong thiếu gia, có khỏe không?” JunSu thân thiết hỏi han.
JaeJoong ngẩng đầu nhìn JunSu, biểu tình như sắp khóc, lại như ủy khuất, tuy nhiên miệng lại hung hăng mắng thô tục:
“Khốn nạn, hyung muốn hôn mê! Con mẹ nó, nếu về sau có ai bảo hyung xoay vòng, hyung liền gϊếŧ cả nhà người đó!”
YooChun cùng JunSu bất đắc dĩ lắc đầu cười, JaeJoong thì vẫn cứ lẩm bẩm mắng chửi. YunHo ở bên cạnh, mặt vẫn không chút cảm xúc yên lặng ngồi.
“Buổi tối hảo, thiếu gia.” Một nam tử anh tuấn mang rượu đi đến trước mặt YunHo và JaeJoong.
YunHo giương mắt lạnh lùng nhìn hắn một cái, hỏi:
“Nhìn cả đêm còn chưa đủ sao? Ji Hoon.”
Ji Hoon cười khẽ, tầm mắt vẫn như cũ đặt trên người JaeJoong, nói:
“Mỹ nhân như JaeJoong tiểu thư không gặp nhiều, chỉ tiếc đã thuộc về thiếu gia. Bằng không sẽ có nhiều nam nhân hợp lại, sẵn sàng sống chết vì tiểu thư a!”
JaeJoong đối với ánh mắt của Ji Hoon có chút ghê sợ, cậu khẽ nhích người lại gần YunHo.
“Nếu vậy ngươi cũng là một phần tử trong đó.” YunHo nói, là ngữ khí khẳng định.
Ji Hoon nở nụ cười, không chút sợ hãi gật đầu.
JaeJoong trong lòng đem mười tám đời tổ tông của Ji Hoon ân cần hỏi han một lần, mà ngay cả biểu tình trên mặt cậu cũng bắt đầu vặn vẹo. JunSu thấy khuôn mặt vặn vẹo của JaeJoong, lập tức có thể tưởng tượng được cậu đang mắng thô tục đến thế nào!
“Một đám ‘sẵn sàng sống chết’ các ngươi, với khả năng của ta, có thể vĩnh viễn cho các ngươi nhắm mắt lại.” YunHo nói, ngữ khí không hề thay đổi.
“Ha hả… Có thể làm cho thiếu gia lãnh huyết xem như bảo bối như vậy, xem ra là thật sự yêu JaeJoong tiểu thư mà. JaeJoong tiểu thư vận khí thật tốt, thiếu gia tôn quý của chúng ta, từng cự tuyệt không biết bao nhiêu nữ nhân a!” Ji Hoon nói xong, trên miệng vẫn lộ ra một nụ cười tiểu nhân.
JaeJoong cố gắng nén xúc động muốn trợn trắng mắt, khẽ cười cười với Ji Hoon. Nếu không e ngại nơi này nhiều đại ca xã hội đen như vậy, cậu liền nhấc váy cho hắn một cước, thật là một kẻ tiểu nhân đáng ghét!
“Tất cả đứng yên, cảnh sát!” Một tiếng cảnh sát nhất thời làm toàn bộ ngây dại.
Kim JaeJoong nhìn cảnh sát nghiêm trang ở phía cửa, giật mình hết hồn, có chuyện gì vậy?
Chỉ thấy nam nhân cầm đầu thu hồi súng lục, bước đến chỗ YunHo:
“Thiếu gia, chúng ta lại gặp nhau.”
“Như thế nào? Mở tiệc cũng phạm pháp sao Choi cảnh quan.” YunHo vẫn như trước cao quý ngồi trên ghế sa lon không nhúc nhích.
“Mở tiệc thì không phạm pháp, nhưng mà các người có giấu vài thứ phạm pháp trên người hay không tôi cũng không biết.” Choi Dong Wook nói xong, mắt chuyển đến JaeJoong bên cạnh, ngơ ngẩn.
“Cẩn thận ánh mắt của ngươi, Choi cảnh quan.” Jung YunHo lập tức đứng lên chắn trước mặt cậu.
Dong Wook xấu hổ thu hồi tầm mắt, nói:
“Thiếu gia, tôi nhận được báo cáo các người cất giấu vật trái phép, cho nên mời ngài hợp tác, chúng tôi phải soát người!”
YunHo nghe xong cũng không vội, thản nhiên:
“Soát người? Có lệnh không?”
Choi Dong Wook nhất thời im lặng.
“Giống như Choi cảnh quan không có lệnh liền tự tiện xông vào buổi tiệc của người khác đòi soát người, có phải buồn cười lắm hay không?” Một bộ ngữ khí không ai bì nổi.
“Thiếu gia, ngài đừng đắc ý.”
“Lời này hẳn là ta nói mới đúng. Đừng tưởng rằng thu được báo cáo gì đó là có thể định tội ta, nói cho ngươi biết điều này không có khả năng. Ít nhất tới lúc chết, ngươi cũng không được nhìn thấy ta bị bắt.”
YunHo nói xong, ánh mắt nhìn YooChun đang lẫn lộn trong đám người.
“Ngài… Chúng ta đi!” Choi Dong Wook tức giận, cái gì cũng không nói được.
“Đứng đó.” YunHo đứng lên đi tới trước mặt Choi Dong Wook, trầm giọng:
“Quấy rầy tiệc của ta lâu như vậy, không định giải thích gì sao?”
Choi Dong Wook kinh ngạc nhìn Jung YunHo.
“Đạo lý làm người ấy, Choi cảnh quan không cần ta phải dạy lại chứ?” YunHo tiếp tục.
“…Hôm nay, tôi thật xin lỗi” Dong Wook nói xong, cũng không quay lại, đi ra khỏi cửa.
Hội trường lập tức vang lên sang sảng tiếng cười của các lão đại, còn có thanh âm khen ngợi YunHo.
JaeJoong nhìn YunHo trước mắt không nói nên lời, YunHo như vậy, thật quá mạnh mẽ. Tuy rằng hắn bình thường cũng lạnh lùng nghiêm mặt, nhưng mà không có biểu hiện thái độ thế này.
Jung YunHo vừa mới nãy, cường thế đến mức làm người khác không dám tới gần.
“Thiếu gia, tìm được rồi.” YooChun nói, túm một người đi tới trước mặt YunHo.
YunHo quay đầu lại nhìn người kia, hơi hơi nhướn mày, hỏi:
“Ta nhớ rõ đã nói trước, tiệc rượu không thể mang đồ vậy này nọ lại, phải không?”
“Thiếu gia, tiểu nhân không dám, thật sự không dám.”
“Phế vật.” YunHo thờ ơ quay đầu đi, YooChun lôi nam nhân không ngừng cầu xin tha thứ biến mất trước mặt mọi người.
JaeJoong rõ ràng nghe được hội trường vang lên một mảng hít không khí. Cậu cảm thấy dường như cảnh này quá quen thuộc, tựa như lần đầu tiên gặp hắn vậy. Có lẽ đây mới chân chính là Jung YunHo, lãnh khốc như vậy, không coi ai ra gì như vậy, ngay cả cảnh sát cũng dám đùa giỡn như vậy, chính là mafia thiếu gia không ai bì nổi.