- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thiên Vị
- Chương 29
Thiên Vị
Chương 29
Editor: Flower Nhật
Xuân đi đông đến, thời gian thấm thoắt trôi nhanh, nháy mắt lại thêm hai năm.
ChangMin năm nay đã 14 tuổi, đã là học sinh năm đầu sơ trung. Nhờ thành tích tuyệt vời của mình, ChangMin đã vào thẳng trường trọng điểm. ChangMin vui vẻ chạy vào phòng JaeJoong tranh công, vì JaeJoong làm ấm tay.
Heechul hiện tại làm ở công ty của Jung gia, làm việc cho YunHo.
JunSu cùng YooChun đều không thay đổi, một ngươi như trước ở lại bên JaeJoong, một người như trước ở lại bên YunHo.
Jung YunHo lại càng không thay đổi gì, vô luận năm tháng trôi nhanh thế nào, ngoại hình YunHo vẫn y hệt như 6 năm trước, cũng giống như Kim JaeJoong.
Như vậy mới phát hiện, JaeJoong đã muốn say ngủ 6 năm.
“JaeJoong, em đã 26 tuổi, anh cũng đã 26 tuổi. Chúng ta đều đã già rồi, khi nào em mới đồng ý tổ chức hôn lễ với anh, chính thức cho anh một cái danh phận? Em vẫn cứ ngủ như vậy, anh sẽ giận đấy.” YunHo nói xong, đứng lên kéo màn ra, để cho ánh mặt trời chiếu vào.
YunHo quay đầu lại nhìn JaeJoong trên giường, lẩm bẩm:
“Có chói mắt không?” Sau đó lại duỗi tay kéo màn lại.
Lại quay đầu nhìn nhìn, sau đó mới vừa lòng lên giường nằm xuống, cẩn thận ôm JaeJoong, nói:
“JaeJoong, em béo hơn rồi. Nếu em không rời giường, anh sẽ ôm em không buông. Em xem, da của em đã trắng tới mức nhìn thấy cả mạch máu, mau đứng lên phơi nắng đi. Cả ngày nằm như vậy không nhàm chán sao? Mà cũng không sao hết, để anh kể chuyện cho em nghe. Hôm nay em muốn nghe chuyện gì? Mỹ nhân ngủ trong rừng?”
Nhìn khuôn mặt an bình của JaeJoong, YunHo cười cười. Sau đó thấp giọng kể chuyện. Vừa kể vừa ôn nhu vuốt tóc JaeJoong. Bởi vì YunHo có gọi người cắt tóc cho JaeJoong, nên bộ dáng của cậu so với 6 năm trước vẫn giống nhau như đúc, thậm chí so với 6 năm trước càng đẹp hơn.
“Cuối cùng, hoàng tử đến trước giường công chúa, cúi đầu hôn môi nàng. Sau đó công chúa chậm rãi mở mắt. Từ đó về sau, hoàng tử và công chúa sống một cuộc sống hạnh phúc mãi bên nhau. JaeJoong, em không phải công chúa, anh cũng không phải hoàng tử, cho nên mặc kệ anh hôn như thế nào, em cũng không tỉnh phải không?” YunHo nắm chặt tay JaeJoong.
Cúi đầu hôn môi JaeJoong, đây là việc mà YunHo vẫn thường làm trong suốt 6 năm qua.
Hắn vuốt mặt JaeJoong, nhắm mắt lại áp mặt mình lên. Cảm nhận được sự tồn tại của JaeJoong, cảm nhận được độ ấm của JaeJoong. Nhẹ nhàng cọ cọ vào mặt cậu, YunHo khẽ hôn lên sóng mũi tinh xảo của cậu. Hắn khẽ cười, tựa như mình và JaeJoong đang chơi đùa với nhau.
Chỉ khi bên cạnh JaeJoong, Jung YunHo mới thể hiện tính cách thật của hắn.
Lại mở mắt nhìn JaeJoong, trên mặt YunHo không khỏi lộ ra biểu tình bi thương.
“JaeJong thiếu gia đã mê man suốt 6 năm, đây có thể xem như một kỳ tích. Thiếu gia, có lẽ ngài nghĩ rằng chỉ cần kiên nhẫn, thì JaeJoong thiếu gia sẽ tỉnh lại. Nhưng dựa trên tình trạng của JaeJoong thiếu gia, tôi dám khẳng định với ngài, rằng cơ hội JaeJoong thiếu gia có thể tỉnh là rất thấp. Thiếu gia, tôi biết ngài sẽ không làm như vậy, nhưng tôi vẫn phải nói. Đừng kiên trì vô vọng nữa, dựa vào thuốc để duy trì mạng sống của JaeJoong thiếu gia là vô cùng nguy hiểm. Ngài… không nghĩ đến việc để cho JaeJoong thiếu gia chết trong an bình sao?”
“Vẫn không được sao? Vẫn không có ý thức sao?”
“Thiếu gia, ý thức của JaeJoong thiếu gia đã mất từ 6 năm trước. Có thể mê man suốt 6 năm như vậy, đó đã là kỳ tích. Thiếu gia, buông tha cho JaeJoong thiếu gia đi.”
Những điều mà bác sĩ nói với YunHo, YunHo không nói lại với bất luận một ai. Chẳng lẽ YunHo phải nói rằng JaeJoong cứu không được, cứ để cậu chết đi như vậy? Jung YunHo không thể nói, cũng không muốn nói. Cho dù JaeJoong không bao giờ tỉnh dậy, Jung YunHo vẫn muốn Kim JaeJoong vẫn sống bồi bên cạnh hắn!
Nắm bàn tay đeo nhẫn của JaeJoong, YunHo khẽ hôn lên:
“Kim JaeJoong, cho dù em không tỉnh, anh vẫn muốn em bồi bên cạnh anh, em đừng nghĩ đến việc rời bỏ anh. Chỉ cần Jung YunHo này một ngày chưa chết, thì em cũng đừng mơ đến việc trốn thoát khỏi anh.”
“ChangMin thiếu gia, cô gái này là…?” JunSu nghi hoặc hỏi ChangMin ngồi trên sa lon.
ChangMin nhìn cô gái đang đứng, dùng cằm chỉ về phía sa lon trước mặt, nói:
“Ngồi đi, đứng làm gì?”
Cô gái đỏ mặt gật đầu, nhẹ nhàng ngồi xuống. ChangMin cười, nói với JunSu:
“JunSu, anh mang sữa lên cho ta đi.”
JunSu lắc lắc đầu:
“Không được ChangMin thiếu gia, JunSu muốn gặp JaeJoong thiếu gia. Tự ngài đi lấy đi.”
ChangMin gật đầu:
“Ừ, vậy tự ta lấy. Đúng rồi, anh nói với Kim JaeJoong, ta mang nữ nhân về nhà. Nếu anh ta không tỉnh, ta liền mang nam nhân về.”
JunSu cười, nhìn cô gái đỏ mặt trên ghế sa lon, nói:
“ChangMin thiếu gia, ngài làm vậy cũng vô dụng thôi. Phải là thiếu gia mang nữ nhân về thì JaeJoong thiếu gia mới có phản ứng.”
“JunSu, nói cái gì đó?” YunHo bước từ trên lầu xuống.
JunSu cúi đầu, gọi thiếu gia. ChangMin gọi phụ thân. YunHo gật đầu, ngồi xuống sa lon, nhìn cô gái đối diện, hỏi:
“Bạn học của ChangMin?”
“Đúng, ta mang nữ nhân về nhà.” ChangMin nói, cố ý hét lớn.
YunHo nhíu mày:
“JunSu, lên xem JaeJoong.”
“Vâng, thiếu gia.” JunSu gật đầu, chạy nhanh lên lầu.
“Cho dù ngươi có lớn tiếng hơn, JaeJoong cũng không nghe được.” YunHo chậm rãi lấy báo trên bàn xuống đọc.
ChangMin lấy sữa từ tay người hầu, lấy cà phê đưa qua cho YunHo:
“Biết đâu có thể nghe được a.”
YunHo cười, đặt báo xuống, lấy sữa trong tay ChangMin, nói:
“Cà phê ngươi uống đi, ta uống sữa. JaeJoong không muốn ta uống cà phê, ta sẽ không uống.”
ChangMin bĩu môi, đưa cà phê cho cô gái:
“Việc gì phải sợ anh ta như vậy?”
“Không biết là ai mỗi ngày liều mạng ăn rau cải, cũng không biết ai nói là phải ăn rau cải mới khỏe mạnh và cao lớn được.”
ChangMin không vội trả lời, mà quay sang giới thiệu với cô gái:
“Đây là phụ thân ta, Jung YunHo, ba ba của ta đang ngủ trên lầu.”
Cô gái đỏ mặt nhìn YunHo:
“ChangMin, ba ba của cậu thật trẻ tuổi đẹp trai. Hẳn mẹ cậu cũng rất đẹp đi?”
“Ta không có mẹ, hơn nữa này không phải ba ba ta, là phụ thân ta. Ta nói, ba ba của ta đang ngủ ở trên lầu.” ChangMin không hài lòng đáp.
Cô gái khó hiểu nhìn ChangMin:
“Vậy mẫu thân và mụ mụ ngươi là…?”
“Chính là ba ba ta.”
“Sao?” Cô gái vẫn không hiểu.
ChangMin không kiên nhẫn, nói:
“Nghe cho kỹ. Đây là phụ thân ta, ba ba ta đang ngủ trên lầu. Ta không có mẫu thân và mụ mụ, chỉ có phụ thân và ba ba. Vợ của phụ thân ta chính là ba ba ta, vợ của ba ba ta chính là phụ thân ta. Nói vậy ngươi đã hiểu chưa?”
“Không đúng, chồng của ba ba ChangMin là ta. Ta cũng là phụ thân của ChangMin.” YunHo sửa.
Cô gái hoàn toàn bị rối loạn, cái gì mà vợ của phụ thân là ba ba, chồng của ba ba là phụ thân, nghĩ mãi cũng chẳng hiểu được. Rối rắm một hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu được vì câu nói của YunHo.
Jung YunHo nói:
“Ta là nam nhân, ba ba của ChangMin cũng là nam nhân. Ta yêu ba ba của ChangMin, ba ba của ChangMin cũng yêu ta, sau đó ta cùng ba ba của ChangMin kết hôn. Ngươi hiểu chưa?”
Cô gái nghe xong bừng tỉnh đại ngộ, hưng phấn nói:
“Tớ đã hiểu tớ đã hiểu. Thì ra cha mẹ cậu đều là nam nhân!”
Nói xong, cô gái vẻ mặt không thể tin nhìn YunHo. Một nam nhân đẹp trai giàu có như vậy, lại… thích nam nhân?
YunHo nhìn ChangMin, ChangMin tức giận nhìn cô gái, nói:
“Giờ đã hiểu rồi? Hiểu thì im lặng đi!”
Trên lầu đột nhiên có tiếng bước chân vội vã, JunSu chạy đến cầu thang, kinh hoảng lớn tiếng nói với YunHo:
“Thiếu gia, không biết JaeJoong thiếu gia đã xảy ra chuyện gì. Tim của JaeJoong thiếu gia đột nhiên đập rất yếu.” JunSu vừa nói vừa khóc.
YunHo và ChangMin vừa nghe xong, lập tức bật dậy chạy lên lầu. Cô gái cũng không biết phải làm thế nào, nên cùng họ lên lầu, đứng trước cửa nhìn.
YunHo chạy đến bên cạnh JaeJoong, hoảng sợ sờ trán cậu, sau đó lại nắm tay cậu. Phát hiện nhiệt độ của cậu đang giảm nhanh. Hắn lớn tiếng kêu người gọi bác sĩ đến, YunHo lại cúi đầu nghe nhịp tim JaeJoong, yếu đến mức gần như không nghe được.
“Kim JaeJoong, Kim JaeJoong! Em có nghe thấy không? Kim JaeJoong em không thể chết được! JaeJoong, JaeJoong, đừng sợ, em sẽ không sao hết, sẽ không sao hết. Cố gắng JaeJoong, cố gắng, anh van cầu em, van cầu em…” Jung YunHo nói, không ngừng kích tim cho cậu.
“Ba ba, ba ba, anh đừng bỏ em lại, đừng… Em sẽ ngoan, sẽ không mang nữ nhân về nhà chọc giận anh nữa. Em hứa, sẽ không làm anh phải tức giận. Kim JaeJoong, đừng, đừng bỏ em….” ChangMin nói, không dám lại gần JaeJoong, sợ tới gần nữa JaeJoong sẽ tức giận, giận mình dám mang nữ nhân đến.
Cô gái thế mới biết, thì ra người nằm trên giường là ba ba của ChangMin. ChangMin nhiều lần nhấn mạnh, rằng hắn rất thương ba ba hắn. Như vậy đây đúng là, người mà Jung YunHo yêu nhất, người mà ChangMin yêu nhất.
‘Đing’… một tiếng chói tai từ biểu đồ nhịp tim, tuyên bố bệnh nhân đã không còn mạch đập.
YunHo giống như không nghe được, liên tục kích tim cho JaeJoong. ChangMin bịt tai lại liều mạng lắc đầu. JunSu cả người run rẩy, đến gọi điện thoại cũng không gọi được. YooChun lập tức từ ngoài cửa vọt vào. Heechul đi gọi bác sĩ, vừa vào cửa liền nghe thấy thanh âm chói tai như vậy, nhất thời chịu không nổi, ngã ngồi trên mặt đất.
Cố gắng của bọn họ trong suốt 6 năm qua, phút chốc tan thành hư vô…
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thiên Vị
- Chương 29