Editor: Flower Nhật
Bị nước lạnh như băng tạt vào người, JaeJoong chậm rãi mở mắt. Vết thương trên đầu vì bị thấm nước lại bắt đầu trở nên đau đớn. JaeJoong theo phản ứng muốn đưa tay lên sờ, lại phát hiện cả người vô lực. Mơ mơ màng màng, JaeJoong thấy Jessica và Ki.
“Tỉnh rồi à?” Jessica bước đến bên cạnh JaeJoong ngồi xuống.
“Thật không ngờ bắt ngươi thôi mà phải phí nhiều công sức như vậy. Hôm qua ngươi đả thương bao nhiêu người của ta, ngươi có nhớ không?” Jessica nói xong, khinh thường đứng lên.
“Trói nó lại cho ta.”
JaeJoong bị người bắt lấy trói lên một cây thập tự giá. JaeJoong nhìn Jessica và Ki cười cười:
“Thế nào? Các cô muốn biến ta thành Chúa Jesus sao?”
Jessica bưng lên một ly rượu màu đỏ, chạm cốc với Ki, nói:
“Đến giờ này ngươi còn có tâm tình đừa giỡn sao? Thật là có thú.”
JaeJoong hơi cong cong khóe miệng:
“Rất nhiều người nói ta thú vị mà.”
Ki bưng ly rượu bước đến trước mặt JaeJoong, cẩn thận quan sát một chút, sau đó chạm chạm vào mặt JaeJoong:
“Ngươi từng nói với ta, khuôn mặt này ta không thể chạm vào. Hiện tại, nếu ta tát ngươi vài cái thì sao nhỉ?”
JaeJoong cười khẽ, dùng thanh âm chỉ cậu và Ki nghe được, nói:
“Hiện tại cô tát tôi, sau này YunHo tìm được cô, việc đầu tiên hắn làm sẽ là chặt cánh tay kia của cô đi. Ki, cô là người thông minh, YunHo trong bao lâu sẽ tìm được tôi, cô hẳn là đoán được. Đến lúc hắn tìm được tôi rồi, nhìn thấy tôi như vậy, hắn sẽ đối xử như thế nào với các cô, hẳn là cô hiểu rõ. Ki, cô ta điên, cô không nhất thiết phải điên theo cô ta.”
Ki dừng một chút, không nói gì, xoay người trở lại bên cạnh Jessica ngồi.
JaeJoong cười cười. Tuy rằng Ki không nói gì, nhưng cậu hiểu, nàng đang dao động.
“Kim JaeJoong ơi Kim JaeJoong, nếu ngươi thật sự là nữ nhân, có lẽ ta sẽ không đối với ngươi như vậy. Nhưng vì sao? Vì sao ngươi rõ ràng là một nam nhân, lại có thể đoạt tâm của thiếu gia?” Jessica nheo mắt nhìn JaeJoong.
“Đây không phải là điều ta nên hỏi sao? Thân là nữ nhân, vì sao lại không chiếm được tâm của nam nhân mà mình yêu thương, lại còn để nam nhân khác chiếm được.”
“Ngươi…” Jessica tức giận.
“Ha ha.” JaeJoong bật cười.
“Cười cái gì? Giọng cười của ngươi thật đáng ghét.” Jessica lấy ly rượu trên bàn ném qua người JaeJoong, một mảnh thủy tinh cắt qua mặt cậu.
“Ta cười vì nghĩ đến lúc YunHo tìm thấy ta, các cô sẽ phải chịu trừng phạt không nhẹ nha.” JaeJoong nói, trên mặt vẫn như cũ lộ ra nét tươi cười.
Jessica đứng lên bước đến trước mặt JaeJoong, nắm cằm cậu, cười nhạo:
“Hừ, đây chính là gương mặt yêu tinh đoạt lấy tâm thiếu gia sao? Ngươi nói thử xem, nếu ta lưu vài vết sẹo trên mặt ngươi, thì thiếu gia còn có thể đối xử với ngươi như trước không?”
“Ừ, vậy cô cứ thử để lại vài vết sẹo trên mặt ta xem, xem hắn về sau đối với ta thế nào?”
Jessica dùng sức siết chặt cằm cậu, gằn giọng:
“Kim JaeJoong, ngươi đừng tưởng ta không dám!”
“Cho nên ta mới bảo cô thử xem.” JaeJoong một chút sợ hãi cũng không có.
Jessica trừng mắt nhìn JaeJoong, sau đó đột nhiên ngửa đầu cười:
“Ngươi muốn khích ta sao JaeJoong? Đừng làm trò với ta, bằng không đến lúc đó, người chịu khổ chính là ngươi. Ta muốn chậm rãi tra tấn ngươi. T, gọi vài người vào hầu hạ hắn.” Nói xong bước khỏi phòng.
Ki không theo Jessica đi ra ngoài, mà ngồi bất động trên ghế. JaeJoong cười cười với Ki:
“Nghĩ thông suốt chưa?”
Ki buông rượu trong tay xuống, hỏi:
“Nếu tôi nghe theo lời của cậu, tôi có lợi gì?”
“Ha, giờ mà cô còn muốn có ưu đãi sao? Vậy cô muốn gì? Jung YunHo? Ki, cô không hiểu tình huống hiện tại sao? Cô cùng Jessica tự tiện bắt tôi như vậy, YunHo sẽ không tha cho các cô đâu. Cho dù tôi giúp các cô cầu tình, hắn cũng sẽ mặc kệ mà giải quyết sạch sẽ các cô. Nhưng nếu cô giúp tôi, như vậy YunHo sẽ có hảo cảm với cô. Sau này nếu chúng tôi chia tay, không phải cô rất có cơ hội sao?” JaeJoong nói, quan sát biểu tình của Ki.
Ki cúi đầu đi đến bên cạnh JaeJooong:
“Kim JaeJoong, cậu đừng hòng gạt tôi, tôi sẽ không mắc mưu.” Sau đó ngẩng đầu nhìn JaeJoong, lại liếc mắt ra phía cửa.
JaeJoong nhanh chóng nhìn theo hướng Ki, phát hiện Jessica đang đứng đó nghe lén. Vì thế mỉm cười, nói:
“Phải không? Tôi còn tưởng nữ nhân đều ngu ngốc dễ mắc mưu mà.”
Ki lớn tiếng cười, JaeJoong nhân cơ hội thấp giọng nói:
“Lần này hai người nữ nhân các cô dám bắt tôi, nếu vậy hẳn đây là một địa điểm vô cùng bí mật. Cô hãy nhanh chóng báo cho YunHo biết đây là nơi nào.”
Ki trừng mắt:
“Cậu mới là ngu ngốc dễ dàng mắc mưu, Kim JaeJoong.” Lại liếc liếc ra phía cửa, phát hiện Jessica đã ly khai.
“Nơi này cách thành phố khá xa, kế tiếp có lẽ cậu sẽ phải chịu một ít hành hạ. Cậu phải cố chịu đựng, bằng không thiếu gia đến đây cậu cũng không thấy được.”
“Cô xem tôi có thể chịu đựng bao lâu? Cô nhanh lên.”
Ki gật đầu, bước ra khỏi phòng.
Vài người bước vào phòng. Ki ở ngoài nghe thấy tiếng kêu rên của JaeJoong. Khẽ cắn môi, bấm di động của YunHo, đóng máy. Xoay người chạy vội ra xe.
JunSu đã muốn đến tất cả các nơi JaeJoong có thể đến, vẫn không thấy bóng dáng cậu đâu, JunSu cuống đến mức sắp khóc nấc lên. Còn YooChun đi thăm dò là do ai làm, phát hiện hôm đó có rất nhiều băng nhóm hành động, nhất thời trong khoảng thời gian ngắn không thể tra chính xác ai đã làm.
YunHo và ChangMin bên này cũng hoàn toàn không có tin tức gì. Những người cuối cùng gặp qua JaeJoong đều đã chết, cũng đến nhà Hyo Chan tra qua, nhưng cũng không ai biết Hyo Chan đã từng gặp ai, chuyện gì đã xảy ra.
Gọi cho JaeJoong rất nhiều lần mà không có ai nghe máy, YunHo tức giận ném điện thoại đi.
“ChangMin, ngươi nghĩ JaeJoong sẽ ra sao?” YunHo thấp giọng hỏi.
“Bị một người không biết bắt đến một nơi không biết.”
“Ngươi cũng cho rằng cậu ấy bị người bắt đi?”
“Hơn nữa đối phương còn làm lạc hướng chúng ta. Để lại dấu hiệu của lão Hắc, làm chúng ta cứ tưởng lão là người ra tay.”
“Sau đó chúng ta giống ngu ngốc cứ hướng tới lão Hắc gây sự.” YunHo hoàn thành câu nói của ChangMin.
ChangMin gật đầu, nhíu chặt mày:
“Nhưng rốt cuộc là ai có thể làm việc này?”
“Không phải lão Hắc làm, bọn họ không có gan lớn như vậy. Trừ phi… Ta nghĩ ta biết là ai.” YunHo nói xong, vội vàng chạy ra xe.
Trên đường đi hắn gọi cho YooChun.
Ki tính đi báo tin cho YunHo lại bị Jessica phát hiện, lập tức bị trói lại nhốt vào cùng phòng với JaeJoong. Khi nhìn thấy JaeJoong, Ki bị dọa không nhẹ.
Lúc Ki rời đi, Kim JaeJoong còn có thể cười nói với mình, nhưng hiện tại, chỉ sợ cả khí lực mở miệng cậu cũng không có.
Khắp nơi trên người cậu đều là vết roi chói mắt, quần áo dính đầy máu. Gương mặt tái nhợt, chỉ có môi bật máu là còn chút ít màu sắc, còn lại hoàn toàn không có sinh khí.
Ki luống cuống gọi tên cậu vài lần, JaeJoong miễn cưỡng mở mắt ra. Vừa thấy Ki cũng bị trói giống mình, JaeJoong biết mình đã thất bại.
“Ki, thật có lỗi.” JaeJoong hữu khí vô lực nói.
Ki nhìn JaeJoong một hồi lâu:
“Là tôi phải nói xin lỗi. Tôi không nghĩ đến Jessica lại là người như vậy. Kim JaeJoong, cậu phải chịu đựng. Thiếu gia sẽ đến cứu cậu.”
JaeJoong miễn cưỡng cong cong khóe miệng:
“Nếu lúc hắn đến tôi chết rồi, nhất định không được để hắn nhìn thấy tôi… Bằng không hắn sẽ bị hù chết.”
Ki cắn cắn môi dưới, nói:
“Kim JaeJoong, nếu cậu là nam nhân phải kiên cường lên. Chết chết cái gì, có thể dễ chết như vậy sao?”
“A… khụ khụ…”
JaeJoong hộc ra một ngụm máu, Ki hoảng sợ, nhìn thấy JaeJoong nhắm chặt mắt, Ki lập tức gọi to tên cậu, gọi mãi mà vẫn không tỉnh, Ki bực tức mắng JaeJoong vài câu.
“Tôi nói, tôi chỉ muốn giữ sức mà thôi. Cô có nhất thiết phải mắng tôi như vậy không?” JaeJoong mở to mắt, bất đắc dĩ nhìn Ki.
Ki ngượng ngùng cười, lập tức đáp:
“Vậy cậu nhắm mắt giả vờ bất tỉnh đi, nếu Jessica phái người vào tra tấn cậu, tôi sẽ chịu giúp cậu cho, cậu nghỉ ngơi trước đi.”
“Cô ngu ngốc à? Tôi là nam nhân.”
“Hiện tại không phải lúc phân nam nữ nữa. Cậu đã như vậy, bị bọn họ tra tấn thêm chút nữa, cậu sẽ không thể chịu được. Tuy rằng tôi là nữ nhân, nhưng thể chất so với cậu sợ còn mạnh hơn.”
“Này, không được xem thường tôi.” JaeJoong bất mãn nhìn Ki.
“Cậu… Hiện tại không phải lúc tranh cãi. Cậu có muốn sống không?” Ki bó tay.
“Nếu để một nữ nhân thay mình chịu hành hạ, tôi tình nguyện không sống.”
Ki dừng một chút, sau đó nở nụ cười, hỏi:
“Cậu muốn tôi khen cậu có rất có khí thái nam tử sao?”
“Tôi không ngại đâu.” JaeJoong miễn cưỡng cười cười.
“Kim JaeJoong cậu nghe đây, không phải là tôi giúp cậu. Tôi là đang chuộc tội, vì hành vi ngu xuẩn của mình mà chuộc tội. Hiểu không? Không cần tự cho mình là thông minh.” Ki vẻ mặt chân thật nói.
JaeJoong nhìn chằm chằm Ki một chốc, sau đó nhắm mắt lại, nhẹ giọng đáp:
“Được rồi, nam nhân tốt không thèm đấu với nữ nhân.”
Ki mỉm cười, không nói gì.
Vài giờ sau, Ki vì giúp JaeJoong thông báo cho YunHo mà được đối đãi không khác JaeJoong là mấy.
Hơn 36 giờ trôi qua, JaeJoong và Ki bị nhốt trong phòng tra tấn không nhẹ. JaeJoong lại còn bị vết thương trên đầu, cậu bị sốt cao, lâm vào hôn mê.