Editor: Flower Nhật
ChangMin đi học đã được một tháng.
Một tháng này, đêm nào JaeJoong cũng lượn qua phòng ChangMin giám sát nó học, hơn nữa là chờ lúc ChangMin không giải bài được, cậu có thể uy phong giảng bài cho nó, như vậy là có cơ hội vênh mặt rồi!
Nhưng rồi, JaeJoong rất bi ai phái hiện, bài tập của ChangMin cậu hoàn toàn chẳng hiểu gì cả. Về sau, JaeJoong không bao giờ dám lượn vào phòng ChangMin mỗi khi nó học bài nữa, miễn cho bản thân chịu nhục.
Mấy ngày này ở nhà YunHo vô cùng an ổn, không giống trước đây lúc nào cũng hỗn loạn. JaeJoong vẫn đi làm như thường, buổi sáng lúc đi làm cậu đưa ChangMin đến trường, tan tầm thì ghé trường đón ChangMin về.
Còn YunHo mỗi khi rảnh rỗi cũng thường đến chỗ làm của JaeJoong nhìn cậu làm việc, sau đó đứng chờ cậu tan ca, rồi cả hai cùng nhau đi đón ChangMin. Cuộc sống ngọt ngào giống như một gia đình.
Nhưng gần đây JaeJoong phát hiện ra cậu hầu như không thấy bóng dáng JunSu đâu, bù lại lại thường xuyên thấy YooChun một thân một mình cô đơn đứng ngoài hoa viên nhìn xa xăm, biểu tình của YooChun mỗi lần như vậy rất đau thương.
JaeJoong có lần nhịn không được chạy đi hỏi YunHo, YunHo nói đấy là vấn đề riêng của YooChun và JunSu, hắn cũng không biết. Sau lần đó, JaeJoong cũng không hỏi nữa.
“JaeJoong thiếu gia, JunSu đã trở lại.” JunSu đứng trước phòng JaeJoong nói.
JaeJoong vừa nghe được giọng JunSu, hưng phấn chạy lại hỏi thăm:
“JunSu, rốt cục em đã trở lại! Mấy hôm nay em đi đâu?”
“JunSu chỉ đi giải quyết một số vấn đề thôi, không có gì đâu JaeJoong thiếu gia. Thiếu gia đâu rồi?”
“Hắn cùng YooChun ra ngoài.”
“Nga.”
“JunSu muốn gặp YooChun phải không? Để hyung gọi họ về.” Nói xong mặc kệ JunSu phản đối, JaeJoong vẫn chạy lên lầu gọi điện thoại.
JaeJoong vừa cầm điện thoại, thì YunHo và YooChun đã bước vào nhà. JaeJoong cười cười kéo YunHo vào phòng trong, để lại hai người YooChun và JunSu đứng đối diện nhau.
Thật lâu sau, JunSu cuối cùng mở miệng, nói:
“Hyung, em đã về.”
YooChun cười cười, khuôn mặt có điểm bi thương:
“JunSu, anh không phải anh của em, không phải em đã biết sao? Chúng ta không có quan hệ huyết thống gì hết. Sở dĩ lúc em mất trí nhớ, anh nói anh là anh ruột của em là do anh ích kỷ, muốn giữ em bên người mà thôi.”
JunSu bước đến bên YooChun, nghiêm túc trả lời:
“Không sao hết! Em không quan tâm, thật sự không quan tâm. Em muốn anh hãy tiếp tục ích kỷ, anh làm ơn hãy tiếp tục ích kỷ.”
“JunSu, em không hiểu. Anh không muốn làm anh em, anh không muốn chỉ làm anh em, em hiểu không?” YooChun không khống chế được nói.
“Em hiểu được. Bởi vì em hiểu, cho nên em mới quay về.”
“Ha, em hiểu? Em thật sự hiểu? Em có biết là anh yêu em không?” YooChun cười, không thể tin lắc lắc đầu.
“Em biết, bởi vì em cũng yêu anh.” JunSu đáp, nhào vào trong ngực YooChun.
YooChun ngẩn người, lập tức vươn tay ôm chặt JunSu.
“Ồ, lãng mạn thiệt nha.” JaeJoong lấp ló ở một góc vỗ tay tán thưởng.
“Jae, em không biết nhìn trộm như vậy rất bất thường sao?” YunHo đứng kế bên hỏi.
“Cái gì a? Không phải anh cũng đang nhìn sao?” JaeJoong bất mãn.
“Không phải, anh chỉ là đứng cùng em.” YunHo lập tức phủ nhận.
“Này! Anh đừng có xạo.”
JaeJoong dứt lời, đẩy YunHo đứng dậy, YunHo vươn tay xoa tóc JaeJoong, hỏi:
“Anh lãng mạn hay YooChun lãng mạn?”
JaeJoong nhất thời á khẩu.
“Sao?” YunHo nhướn mày.
“Anh có thể hỏi cái khác không?” JaeJoong buồn cười nhìn YunHo.
YunHo cau mày suy nghĩ trong chốc lát, hỏi tiếp:
“Nếu vậy anh với YooChun, ai đẹp trai hơn?”
JaeJoong chăm chú quan sát gương mặt nhỏ của YunHo, đánh giá hồi lâu mới trả lời:
“Em thấy, nếu so sánh thì cũng chỉ có em là đẹp nhất.”
YunHo nở nụ cười, kéo JaeJoong ôm vào ngực, vỗ vỗ mông cậu:
“Em thật là…” Sau đó nhịn không được cười khẽ ra tiếng.
JaeJoong ngây ngẩn cả người, đây là lần đầu tiên JaeJoong nghe được tiếng cười của YunHo. JaeJoong bây giờ mới phát hiện, bên cạnh YunHo, cậu trải qua lần đầu tiên rất nhiều lần. Lần đầu tiên tham gia buổi tiệc của mafia, lần đầu tiên biết yêu nam nhân, lần đầu tiên cùng nam nhân hôn môi, lần đầu tiên bị bắt cóc, lần đầu tiên làm cho YunHo cười, lần đầu tiên nghe được tiếng cười của YunHo, lần đầu tiên cùng nam nhân…
JaeJoong ngẩng đầu nhìn YunHo, hỏi:
“YunHo, có phải em là người đầu tiên khiến anh cười?”
YunHo nhìn JaeJoong, cười gật đầu.
“Hai người các anh không thấy buồn nôn à? Nghĩ cho cảm giác của người khác với được không?” ChangMin tức giận nói, từ phòng bước xuống dưới lầu.
JaeJoong trợn mắt há hốc mồm nhìn ChangMin vẻ mặt khinh thường bước xuống lầu, cậu tức đến mức muốn lột dép lên ném nó mấy phát, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được. JaeJoong thè lười, sau lưng ChangMin làm cái mặt quỷ.
YunHo chìm đắm cưng chiều xoa xoa đầu JaeJoong:
“Em sao lại có thể giống trẻ con như vậy.”
“Anh… Người lớn mà bị Jung YunHo nuôi cũng thành trẻ con!” JaeJoong vừa định mở mồm nói thô tục, lại nhìn thấy YunHo hơi nhíu mày, vội nuốt xuống.
“Có thể cho anh biết câu thành ngữ này do vị đại sư nào nói không?” YunHo cười, theo JaeJoong bước xuống dưới nhà.
JaeJoong hung hăng giẫm lên chân YunHo, nghiến răng nghiến lợi đáp:
“Kim JaeJoong đại sư! Anh nhớ cho kỹ.” Sau đó đắc ý cười nhìn YunHo rồi bay nhanh xuống lầu.
“A!”
Nghe được tiếng thét kinh hãi của JaeJoong, YunHo vội nhìn xuống dưới, liền thấy được JaeJoong vẻ mặt đáng thương ngã ngồi ở đầu cầu thang, sau đó cậu đứng dậy, khó khăn xoa xoa mông mình. YunHo bước nhanh lại bế JaeJoong lên, hỏi:
“Biết cái này gọi là gì không Kim JaeJoong đại sư?”
JaeJoong không đáp.
“Là xấu hổ đó.” YunHo nói nốt.
JaeJoong tức, muốn đánh YunHo một quyền, đáng tiếc YunHo đã nhanh chóng né được. Cậu bị quê, nhìn ChangMin cầu cứu, ChangMin chỉ lạnh lùng đứng một bên phun ra vài chữ ‘Đáng đời Kim JaeJoong’, làm JaeJoong điên tiết lên. Nhưng cuối cùng, cuộc tranh cãi này cũng kết thúc, do YunHo và ChangMin chịu nhận sai.