Trên mỗi bức ảnh, khuôn mặt của Tô Trạm rất mơ hồ khiến người nhìn không thể phác họa ra hắn. Rõ ràng là cùng trong khung ảnh với Nghiêm Duệ, nhưng bóng dáng Tô Trạm lại mơ hồ, còn Nghiêm Duệ thì rõ ràng nhìn vào là có thể nhận ra. Nghiêm phụ là một thương nhân khôn khéo, đương nhiên có thể nhìn ra thâm ý ngấm ngầm hại người trong đó.
“Ba đang hỏi con đấy?” Cha Nghiêm tức đến độ mặt đỏ tới mang tai. Từ nhỏ đến lớn Nghiêm Duệ đều ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không làm chuyện vượt khuôn phép. Lần này lén lút cùng đàn ông hẹn hò, giống như quả bom phá tan mặt hồ tĩnh lặng, nổ cho ông đầu váng mắt hoa.
Nghiêm Duệ nhìn chằm chằm những bức ảnh ngổn ngang trên khay trà, chậm rãi ngẩng đầu lên, từ tốn nói: “Chính là như những gì ba đang nghĩ.”
“Cái gì gọi là như ba đang nghĩ?” Cha Nghiêm không nghĩ tới Nghiêm Duệ sẽ cho ông cái đáp án ba phải thế này.
Mẹ Nghiêm thấy cha Nghiêm tức giận không nhẹ, hư tình giả ý khuyên can: “Được rồi, ồn ào cái gì. Nghiêm Duệ đã lớn rồi, có đối tượng thì có gì lạ chứ? Chỉ có điều, những người đàn ông bên ngoài kia không sạch sẽ, cẩn thận đừng mang bệnh về nhà; hiện tại khắp phòng đều là mùi khiến người buồn nôn.”
“Bà im miệng cho tôi!” Mẹ Nghiêm chính là đang thêm dầu vào lửa. Cha Nghiêm mặc dù giận Nghiêm Duệ, nhưng ông cũng rõ ràng vợ mình không phải kẻ tầm thường, cả ngày đều dùng những chiêu trò bàng môn tả đạo để đuổi Nghiêm Duệ ra khỏi cửa: “Nơi này không có việc của bà, lên trên lầu đi!”
“Ông quát cái gì chứ? Tôi nói sai chắc?” Mẹ Nghiêm trước khi rời đi còn không quên liếc Nghiêm Duệ một cái. Ánh mắt khinh thường bên trong lộ ra căm ghét.
Không khí trong phòng khách như đóng băng, cha Nghiêm bình tĩnh lên tiếng hỏi: “Người đàn ông kia là ai?”
Nghiêm Duệ không nói hai lời đem hết trách nhiệm vơ về mình: “Không có quan hệ gì với anh ấy, là con chủ động.”
Trước khi về nhà, hai người ở trong xe một phen mây mưa; thân là Beta, bản thân Nghiêm Duệ không có mùi tin tức tố, nhưng Tô Trạm thì không. Mùi Alpha nồng nặc trên người Tô Trạm xâm chiếm Nghiêm Duệ đến mỗi một tấc tế bào. Từ khi Nghiêm Duệ vào cửa, một Omega như mẹ Nghiêm rất nhạy cảm với tin tức tố lập tức phát hiện ra mùi trên người Nghiêm Duệ; cho nên khi nãy mới nói ra những câu chê cười cậu.
Theo lý mùi của Alpha sẽ không lưu lại trên người Beta. Nhưng bởi vì lần này thời gian quá ngắn, mùi của Tô Trạm trên người Nghiêm Duệ không kịp tản đi, đã bị ba mẹ Nghiêm bắt tại trận.
Cha Nghiêm đối với Nghiêm Duệ đưa ra tối hậu thư: “Ba mặc kệ con chủ động cũng được, bị động cũng được; nói chung con nhất định phải cùng người đàn ông kia kết thúc sạch sẽ. Nghe rõ chưa?”
Từ bỏ Tô Trạm, Nghiêm Duệ căn bản không làm được.
“Ba, con yêu anh ấy.”
“Nói hưu nói vượn!” Nghiêm Duệ nói lời nhẹ như mây gió khiến cha Nghiêm tức muốn phát bệnh tim: “Con biết cái gì là yêu sao?”
Nghiêm Duệ hai con mắt hơi rủ xuống. Hàng mi dày che chắn ánh sáng vụn vỡ trong con ngươi. Cậu giật giật môi: “Con không biết, nhưng con yêu anh ấy.”
Rất nhiều lúc, cậu cũng không rõ mình thích cái gì ở người kia; là lúc hững hờ câu môi cười nhạt, hay là lúc xuân tình dập dờn lời ngon tiếng ngọt. Phàm là bất cứ chuyện nhỏ nhặt nào liên quan đến người kia, đều khiến cậu cảm thấy vui vẻ.
Cha Nghiêm ngớ người tại chỗ. Ông chưa từng gặp một Nghiêm Duệ chấp nhất thế này, trong ký ức đều là dáng vẻ đứa nhỏ này ngoan ngoãn nghe lời.
“Ba, con lên phòng nghỉ ngơi trước.”
Không ai có được đáp án mình muốn trong trận cãi vã này; bất luận cha Nghiêm ép hỏi ra sao, Nghiêm Duệ cũng không nguyện tiết lộ nửa câu về Tô Trạm.
Tô Trạm về đến nhà, nghe thấy tiếng Tô Địch ồn ào trong nhà. Tô Địch chạy vội đến cửa, trong tay còn cầm điện thoại: “Ba, ba chờ một chút, anh hai về rồi.” Tô Địch đưa điện thoại tới trước mặt Tô Trạm, nhỏ giọng nhắc: “Điện thoại của ba.”
Tô Địch đã về nước được hai tuần, Tô Trạm bận rộn cũng chưa kịp báo bình an cho ba mẹ, nói vậy lúc này cha Tô luôn yêu thương Tô Địch chắc là sốt ruột lắm rồi.
“Alo, ba ạ!”
Cha Tô thấp giọng ừ một tiếng, nói: “Tiểu Địch về lâu như vậy, con cũng không gọi về nhà lấy một cuộc. Còn phải để người làm ba này gọi điện thoại ‘vấn an’ sao?”
Đôi mắt đào hoa của Tô Trạm khẽ nhếch, tôn lên khuôn mặt phong lưu anh tuấn ngày càng rung động lòng người, giọng nói trầm thấp từ tính bên trong ẩn chứa tiếng cười yếu ớt: “Là con sai, không làm tròn bổn phận, nguyện nghe ngài giáo huấn.”
“Người cũng sắp 30 tuổi rồi còn miệng lưỡi trơn tru như vậy.” Cha Tô ngoài miệng mặc dù quở trách Tô Trạm, nhưng mà tức giận đáy lòng cũng tiêu một nửa: “Ba lần này gọi điện là muốn báo cho con biết. Tiểu Địch từ giờ sẽ ở lại trong nước. Con có thời gian thì liên hệ tìm hiểu trường học, đừng làm gián đoạn việc học của em; chờ em con tốt nghiệp, cũng có thể giúp con quản lý công ty.”
“Ở lại trong nước?” Dư quang Tô Trạm đảo qua Tô Địch, tiếp tục hỏi: “Em ấy học tập bên Anh rất tốt. Sao phải về nước?”
Ba Tô trầm mặc một chút, lập tức trả lời: “Con cũng biết từ trước tới giờ tiểu Địch rất thân thiết với con. Những năm này con lại không ở bên cạnh em, em con một mình rất cô đơn.”
Tô Trạm nghe trong giọng ba Tô mấy phần do dự, có chút không quá tin tưởng hỏi ngược lại: “Thật sự là như vậy? Không có chuyện gì khác?”
“Con còn muốn có chuyện gì khác?” Ba Tô hắng giọng một cái, nghiêm giọng nói: “Ba không nhiều lời với con nữa, mẹ con gọi ba đi dạo rồi. Nói chung con phải chăm sóc tiểu Địch cẩn thận. Có nghe thấy không?”
“Đây là em con, không cần ba nói con cũng sẽ chăm sóc em ấy thật tốt. Ba cứ yên tâm đi.”
“Nếu như có khả năng ——” Ba Tô lời chưa kịp ra khỏi miệng, lại do dự thu lại: “Nếu có thể, chụp mấy bức ảnh của tiểu Địch, để ba với mẹ con đỡ nhớ nhung.”
“Vâng, con biết rồi.”
Tô Trạm cảm thấy hôm nay ba mình nói chuyện có chút kì lạ; đều là muốn nói lại thôi, hơn nữa lời nói mang thâm ý. Tỷ như câu nói cuối cùng kia, rõ ràng là có cái gì muốn nói, nhưng giữa đường lại thôi.
Giữa lúc Tô Trạm xuất thần mà nhìn điện thoại, Tô Địch lôi kéo vạt áo của hắn: “Anh, anh làm sao vậy?”
“Hả? Không có gì.” Tô Trạm đem điện thoại để vào chỗ cũ dò hỏi Tô Địch: “Ba nói em muốn ở lại trong nước. Tại sao đột nhiên quyết định như vậy? Nước Anh không tốt sao?”
“Nước Anh rất tốt, nhưng không có anh.” Tô Địch không e dè nói: “Anh cũng biết bình thường ba mẹ quản em rất chặt. Đặc biệt là ba, mỗi lần ra ngoài chơi với bạn, ba hận không thể đào hết thông tin ba đời tổ tông nhà người ta ra.”
Tô Trạm bĩu môi, hắn đối với hành vi của cha Tô không lạ gì. Trước tiên không nói Tô Địch là một Omega thanh tú khiến người yêu mến, hơn nữa cậu đã thành niên, thời gian đến kỳ động dục cũng càng ngày càng gần. Nếu ở bên ngoài không may động dục, gặp một Alpha khốn nạn, hậu quả khó mà lường được. Thế nên cha Tô lo lắng cũng không phải không có lý.
“Ba cũng là lo cho em. Kỳ động dục của em sắp đến, chính mình phải càng thêm cẩn thận nghe không.”
Tô Địch đỏ mặt gật đầu: “Em biết rồi.”
Kỳ động dục sắp đến cũng là một trong những lý do khiến Tô Địch muốn về nước. Chỉ cần ở bên cạnh Tô Trạm chờ đến kỳ động dục, lấy tính cách của Tô Trạm, tuyệt đối không bỏ mặc cậu. Khi đã gạo nấu thành cơm rồi, ai cũng không thể cướp Tô Trạm từ tay cậu, càng không cần nói đến Nghiêm Duệ chỉ là một Beta.
Tô Trạm sẽ không vào bếp. Trước khi Tô Địch đến, bữa tối đều do Nghiêm Duệ làm, nếu Nghiêm Duệ không có thời gian, hắn liền ra ngoài ăn. Có điều lúc làm cơm, Nghiêm Duệ thường làm nhiều một chút để trong tủ lạnh, như thế Tô Trạm chỉ cần cho vào lò vi sóng đợi nóng lên là ăn được rồi. Hiện giờ Tô Địch trở về, nhà bếp lại trở nên vắng lạnh như trước. Tô Trạm chỉ có thể đưa Tô Địch ra ngoài ăn. Đồ ăn của nhà hàng cao cấp tuy ngon, nhưng lại thiếu hương vị của Nghiêm Duệ.
Những món ngon phong phú đầy bàn, Tô Trạm chỉ ăn vài miếng liền buông đũa xuống. Tô Địch không hiểu hỏi: “Anh no rồi sao?”
Tô Trạm nói dối: “Anh không đói bụng, em ăn đi.”
Vừa dứt lời, điện thoại trong túi liền rung lên. Tô Trạm mặt không biến sắc nói với Tô Địch: “Anh ra ngoài hút điếu thuốc, em cứ từ từ ăn.”
Tô Địch thấy đáy mắt Tô Trạm chợt lóe lên nét mừng rỡ, liền làm bộ bé ngoan gật đầu: “Vâng.”
Tô Trạm chân trước rời khỏi bàn ăn, Tô Địch chân sau vội vàng đi theo. Quả nhiên đúng như cậu nghĩ, Tô Trạm chính là đang nhận điện thoại; mà người gọi là ai, không cần đoán cũng biết.
Nghiêm Duệ chính là tai họa ngầm lớn nhất hiện nay. Sự tồn tại của người này so với Hàn Trường Thanh càng làm cho Tô Địch cảm thấy bất an. Lúc trước Tô Trạm đối xử với Hàn Trường Thanh còn không bằng một nửa như đối với Nghiêm Duệ. Nếu như nói hắn đối với Hàn Trường Thanh chỉ là có chút động lòng, vậy đối với Nghiêm Duệ chính là thích. Nói đến đồ vật hồi nhỏ Tô Trạm thích, Tô Địch nhớ mang máng Tô Trạm có một quả cầu thủy tinh bảo bối, ai cũng không thể đυ.ng vào, kể cả cậu cũng không được.
Nhắc tới cũng lạ. Quả cầu thủy tinh này ở đâu cũng có thể tùy tiện mua được. Tô Địch đã từng hỏi ba mẹ nó ở đâu ra; bọn họ nói có một ngày Tô Trạm từ bên ngoài trở về, trong tay cầm theo một quả cầu thủy tinh. Ngược lại không phải món đồ quý trọng gì, ba mẹ Tô cũng không để trong lòng; chỉ cho là lúc con nhỏ ở bên ngoài chơi đùa nhặt được.
Hiện tại trình độ coi trọng của Tô Trạm đối với Nghiêm Duệ, không thua gì quả cầu thủy tinh đó. Điều này chính hắn cũng chưa từng phát hiện.