Ba năm sau.
Thời gian giống như một mũi tên, chỉ như chớp mắt Nghiêm Duệ và Tô Trạm đã bên nhau ba năm. Nếu nói trong ba năm nay, hai người ngoại trừ tình cảm càng ngày càng tốt đẹp, thì hầu như chẳng có thay đổi gì lớn.
Thỉnh thoảng Nghiêm Duệ sẽ về Nghiêm gia thăm cha Nghiêm, mẹ Nghiêm tuy vẫn không vừa mắt cậu, nhưng những lời bén nhọn móc mỉa cũng ít đi rất nhiều, chắc là cảm thấy cậu cũng không còn là cục đá ngáng đường Nghiêm Dật nữa.
Bây giờ tiếc nuối duy nhất của Nghiêm Duệ chính là chưa sinh được cho Tô Trạm một đứa con, thế nhưng tỉ lệ mang thai ở Beta rất thấp, không mang thai được trong mặt người ta cũng rất bình thường.
Tô Trạm thì vui vẻ sống trong thế giới hai người, đối với hắn có con hay không cũng không sao, chỉ là vì cậu muốn quá, nên hắn cũng cố gắng phối hợp, còn thường xuyên an ủi Nghiêm Duệ, dù không có con, hai người vẫn rất vui vẻ hạnh phúc.
Chuyện Nghiêm Duệ cứ buồn bã vì không thể có con, dường như ông trời nghe thấu, ngày cậu nhận được mời đám cưới của Nghiêm Dật, lúc đi kiểm tra sức khỏe toàn thân liền được bác sĩ thông báo mang thai rồi, đây thực sự là song hỷ lâm môn.
Tô Trạm vui đến nổi cười cả đêm không ngủ, lại cứ thường xuyên dán tai lên bụng đối phương nghe ngóng, nghe thử xem bé con có động tĩnh gì không. Nghiêm Duệ cười nói: “Mới có hai tuần thôi, anh nghe được gì chứ.”
“Không chắc nha, lỡ như bé con trong bụng em có thể nghe anh nói thì sao?” Lại còn nhẹ giọng nói với bụng cậu: “Baba nói có đúng không bé cưng?”
Nghiêm Duệ buồn cười vuốt ve mái tóc đen của hắn, dịu dàng nói: “Em còn tưởng anh không muốn có con.”
“Làm sao có thể chứ?” Tô Trạm ngẩng đầu, trong đôi mắt đen như lóe lên ánh sáng mê người: “Anh sợ em khổ cực thôi.”
Tô Trạm nghe Tần Tiêu nói, lúc Ngụy Thất sinh Tần Nhiễm đã đau đớn cực kì, hắn đứng ngoài phòng sinh nghe được giọng đối phương kêu đau, ngoại trừ chờ đợi ra cũng không giúp gì được. Loại đau đớn đó, chính là giống như có người cứa một lúc hai lưỡi dao vào trái tim.
Miêu tả này, không khỏi khiến hắn hoảng sợ.
“Em muốn một đứa con kéo dài huyết mạch của chúng ta.” Nghiêm Duệ thấp giọng nói.
Tô Trạm hôn lên môi đối phương: “Ừ, anh biết.”
Đứa bé này, chính là kết quả cho tình yêu của họ.
Ngày Nghiêm Dật kết hôn, Nghiêm Duệ đã mang thai gần ba tháng, nhưng vì người cậu rất gầy, bụng cũng không lộ rõ, nếu như không nhìn kĩ, sẽ không nhận ra cậu là người mang thai.
Kết hôn với Nghiêm Dật là Omega trợ lý của y, Lý Mộ, nghe nói lớn hơn y năm tuổi, nhưng nhìn bề ngoài, hai người chỉ khoảng tuổi nhau, có thể là vì lý mộ có một gương mặt búp bê xinh đẹp.
Nghiêm Duệ chú ý đến mẹ Nghiêm cứ luôn cười rất giả tạo, không khó để đoán ra bà ấy không thích Lý Mộ. điểm kỳ lạ nữa là, người kia tuy gương mặt như búp bê, nhưng cách nói chuyện rất bất đồng.
Không biết có phải là cảm giác sai không, cậu cảm thấy Lý Mộ dường như không thích Nghiêm Dật. Trái ngược với dáng vẻ hớn hở của em trai cậu, người này một chút vui mừng cũng không có.
Nghiêm Dật và Lý Mộ kính rượu cho Nghiêm Duệ, cười hihi giới thiệu: “Mộ Mộ, đây là anh trai của anh, Nghiêm Duệ. Chắc em biết rồi nhỉ?”
đối với xưng hô thân mật của Nghiêm Dật, đối phương không tự giác nhíu mày, bờ môi hơi cong, đáy mắt lại không hề vui vẻ gì: “Ừ, em biết.”
“xin chào.” Nghiêm Duệ chủ động chìa tay ra chào hỏi Lý Mộ.
||||| Truyện đề cử:
TruyenHD |||||
Người kia cúi đầu, liếc mắt một chút nhưng cũng nhanh chóng bắt tay với Nghiêm Duệ: “Xin chào.”
Tô Trạm cảm thấy, cái người Lý Mộ này có gì đó hơi lạ.
Nghiêm Dật vẫn như trước, không ưa Tô Trạm. Nhưng hôm nay là ngày vui, anh trai lại đang mang thai, y cũng không muốn làm gì quá đáng, chỉ có thể cứng giọng giới thiệu: “Đây là Tô Trạm.”
Tô Trạm chớp mắt: “Chào cậu.”
Lý Mộ gật đầu, vẫn là biểu cảm lạnh lùng như cũ, dáng vẻ không để ý: “Xin chào.”
Trong hôn lễ, lúc tuyên bố trao nhẫn, Lý Mộ do dự. Tuy chỉ là mấy giây ngắn ngủi, người thường nhìn vào có lẽ chỉ nghĩ là quá khẩn trương, nhưng Nghiêm Duệ lại cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Trao nhẫn xong, hai người vốn sẽ uống rượu giao bôi, Lý Mộ lại nói muốn đi vệ sinh, cậu cũng nhanh chóng đi theo.
Còn chưa kịp đẩy cửa vào, Nghiêm Duệ đã nghe từ trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng nôn khan. Cậu giả vờ như tình cờ đi vào, sắc mặt người kia tái mét, hai tay run run chống lên bàn rửa mặt, thân thể gầy gầy lung lay, dường như một giây sau sẽ té xuống đất.
Lý Mộ ngẩng đầu, trong gương phản chiếu hình ảnh Nghiêm Duệ, y cúi đầu vốc nước rửa mặt mình, gấp gáp lấy khăn giấy lau mặt muốn rời đi, nhưng lại bị đối phương gọi lại: “Cậu Lý, chờ một chút.”
“Có việc gì?” Lý Mộ tựa như không muốn nói chuyện, câu trả lời của y luôn rất ngắn gọn.
“Tại sao anh lại kết hôn với Nghiêm Dật?” Nghiêm Duệ không thích vòng vo, hỏi thẳng vấn đề.
Khóe miệng y cười lạnh, lẳng lặng đánh giá Nghiêm Duệ một hồi, nhàn nhạt đáp: “Tôi không hiểu ý của anh.”
“Anh không thích Nghiêm Dật.” Nếu như thái độ lúc trước của Lý Mộ vẫn còn chưa chắc thì bây giờ cậu đã khẳng định, người kia không có tình cảm gì với Nghiêm Dật, thậm chí còn chán ghét.
“Thì sao?” Lý Mộ lén nắm chặt tay, trong đáy mắt đều là lạnh lùng: “Có liên quan đến anh à?”
Nghiêm Duệ không ngờ câu trả lời của y lại thẳng thắn như vậy, thẳng thắn đến mức khiến người ta không kịp trở tay, cậu cho rằng Lý Mộ ít nhất cũng sẽ nói mấy câu giải thích chứ.
“Không còn gì nữa thì tôi đi trước đây.” Đối phương gấp gáp muốn rời đi.
Nghiêm Duệ chìa tay muốn giữ người lại, không ngờ Lý Mộ giật tay về tránh né. cũng may cậu phản ứng kịp, chỉ bị lùi về sau mấy bước, không bị ngã, bằng không hậu quả thật không dám nghĩ đến.
Nói cũng vừa khéo, một màn này vừa lúc bị Tô Trạm bước vào nhà vệ sinh nhìn thấy, hắn nổi giận tiến đến đẩy Lý Mộ, lớn giọng hỏi: “Cậu làm cái quái gì thế? Cậu không biết Nghiêm Duệ đang mang thai sao? Còn đẩy em ấy?”
“Em không sao.” Nghiêm Duệ đứng vững lại, nhìn Lý Mộ: “Cậu Lý, tôi không biết anh kết hôn với Nghiêm Dật với mục đích gì. Nhưng nếu anh làm tổn thương em trai tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”
Tô Trạm rất ít khi thấy Nghiêm Duệ dùng dáng vẻ này nói chuyện với người khác, xem ra Lý Mộ này thực sự có ý gì đó với Nghiêm Dật rồi, bằng không lời của em ấy nói là sao? Tên này kết hôn vs Nghiêm Dật còn có mục đích gì khác nữa?
Nghiêm Dật chờ đối phương rất lâu, cũng không thấy Lý Mộ quay lại, liền đến nhà vệ sinh tìm người, không ngờ, Nghiêm Duệ và Tô Trạm cũng ở đây, biểu cảm trên mặt ba người đều kì lạ.
“Sao mọi người đều ở đây vậy?” Nghiêm Dật không cười nói.
“Anh đi vệ sinh, vừa khéo gặp cậu Lý, thuận tiện nói chuyện mấy câu.” Nghiêm Duệ ứng đáp với câu hỏi của Nghiêm Dật: “Tiểu Dật, em đỡ cậu Lý đi, thân thể anh ấy hình như không khoẻ.”
“Mộ Mộ, em không khoẻ chỗ nào?” Nghiêm Dật nhẹ nhíu mày, quan tâm hỏi.
Lý Mộ cắn răng, lâu thật lâu sau mới nói được một câu: “Không sao, đi thôi.”
Nghiêm Dật và Lý Mộ đi rồi, Tô Trạm liền không nhịn được hỏi: “Em với Lý Mộ có chuyện gì vậy? Cãi nhau sao?”
“Không có cãi nhau.” Nghiêm Duệ nhẹ nhàng dựa vào người Tô Trạm, vừa đi vừa nói: “Em cảm thấy anh ta hơi lạ thôi.”
“Lạ? Lạ ở đâu?” Tô Trạm đưa tay tự nhiên ôm eo Nghiêm Duệ hỏi: “Lúc nãy anh nghe em nói, y kết hôn với Nghiêm Dật là có mục đích?”
Nghiêm Duệ nhẹ giọng đáp: “Anh không phải hiện ánh mắt Lý Mộ nhìn Tiểu Dật rất lạnh lùng sao?”
“Có hả?” Tô Trạm không mẫn cảm lắm khi nhìn người, nên không phát hiện thái độ của người kia với Nghiêm Dật có gì lạ.
“Bỏ đi, không nói nữa.” Càng nghĩ càng phiền lòng, Nghiêm Duệ chỉ hi vọng Lý Mộ và Nghiêm Dật sẽ sống hạnh phúc là được rồi.