Nghiêm Duệ say mèm cứ ồn ào không thôi, Tô Trạm không dễ gì mới dỗ dành được cậu về nhà, hắn nấu một chút canh gừng cho cậu giải rượu, để khi nào muốn uống thì uống được ngay.
Không ngờ, Nghiêm Duệ nằm trên giường đã tự động cởϊ qυầи, vừa cởi vừa nĩ non: “A Trạm nói, ở nhà… không mặc qυầи ɭóŧ.”
Tô Trạm nuốt một ngụm nước bọt, vuốt ve cặp chân trắng như tuyết, đè nén âm thanh du͙© vọиɠ: “Bé hư, uống say rồi câu dẫn anh.”
“Ưm~ chỉ có A Trạm được xem…” Nghiêm Duệ cởϊ qυầи lót xuống, tính khí trắng tròn tròn dần dựng lên: “Của anh hết.”
Tô Trạm rung động, xoay mặt cậu qua, dịu dàng vừa hôn vừa cắn môi cậu, còn thỉnh thoảng hôn lên mũi. Hai tay Nghiêm Duệ ôm eo đối phương, mở miệng nghênh đón nụ hôn nóng rực. Sau đó, Tô Trạm mở miệng cậu ra, hai ngón tay cho vào trong, nhẹ nhàng vuốt ve đầu lưỡi. Còn chưa kịp thấm ướt tay, tìиɧ ɖu͙© đã dâng trào tỏa đầy ra trong phòng.
Tô Trạm không khống chế được động tác thô bạo, bắt lấy chân đối phương mà thúc, người trong lòng hắn mê man nhắm mắt, trong miệng phát ra những tiếng ư a không rõ ràng.
Do say rượu, Nghiêm Duệ và Tô Trạm cứ làm một lần lại một lần, cho đến khi trong khoang đạo nhỏ hẹp bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn đầy, tìиɧ ɖu͙© mới bình lặng lại.
Hôm sau tỉnh lại, Nghiêm Duệ đầu óc quay cuồng hoàn toàn không nhớ ra đêm qua đã xảy ra chuyện gì, cậu dụi mắt, chuẩn bị xuống giường, mới phát hiện có chất lỏng chảy ra phía sau.
Cậu đầu tiên là đỏ mặt, sau đó vơ lấy khăn giấy trên đầu giường, dường như cậu đã quen với việc làm này của Tô Trạm.
Nghiêm Duệ đi tắm, xuống lầu, không thấy người yêu ở nhà, hẳn là sáng sớm đi chạy bộ. Không biết có phải vì chuyện tuổi tác không, Tô Trạm có xem một bài báo, nói là Alpha sau ba mươi phải chú ý rèn luyện sức khỏe, bằng không sẽ ảnh hưởng lớn đến nhiều hoạt động của cơ thể.
Chuyện trước tiên Tô Trạm nghĩ đến là khi lên giường sẽ không thể thoả mãn Nghiêm Duệ, nói thế nào thì người ta cũng nhỏ hơn hắn bốn tuổi, đừng thấy bình thường cậu nằm dưới thân hắn ngoan ngoãn van xin, chờ đến sau này già hơn nữa, chẳng biết ai mới là người mạnh hơn.
Để ngăn chặn trường hợp này, Tô Trạm bắt đầu dậy sớm chạy bộ, vốn muốn gọi Nghiêm Duệ, nhưng mỗi khi rời giường, thấy cậu ngủ ngon quá, hắn không nỡ gọi cậu dậy.
Nghiêm Duệ mở TV, vừa lúc tin tức có đưa tin về ba Nghiêm sáng hôm nay, cậu nuốt nước bọt, hai mắt dán lên màn hình, sợ sẽ bỏ qua gì đó.
Tô Trạm thuận đường mua điểm tâm, vừa vào cửa đã thấy Nghiêm Duệ chuyên tâm xem TV, hắn gọi cậu mấy lần, đối phương đều chẳng đáp, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình.
“Duệ Duệ, em sao thế?” Hắn dựa gần Nghiêm Duệ, vô vỗ vai cậu.
Như thể Nghiêm Duệ mới hồi hồn, quay đầu nhìn: “Anh về rồi à.”
“Gọi em mấy câu, em chẳng trả lời. Xem cái gì mà nghiêm túc vậy?”
“Ba em nằm viện rồi.” Nghiêm Duệ cố gắng để bản thân bình thường, nhưng những hàng chữ chạy trên màn hình vẫn khiến cậu đau lòng.
Tô Trạm ôm vai đối phương: “Có muốn về thăm ba không?”
Nghiêm Duệ mím môi, nhất thời không biết sao. Từ ngày rời nhà đến giờ, trừ Nghiêm Dật, cậu đã cắt đứt quan hệ với những người khác trong Nghiêm gia.
“Em sợ… ba không muốn gặp em.” Ba Nghiêm có ấn tượng xấu với Tô Trạm, Nghiêm Duệ sợ đi thăm sẽ càng làm ông tức hơn.
“Làm gì có ba con một đêm lạnh lòng.” Tô Trạm an ủi đối phương: “Anh đi với em.”
“Hay là em tự đi.” Nghiêm Duệ lo sẽ liên lụy hắn.
Tô Trạm xoay người, ôm chầm lấy Nghiêm Duệ vào lòng, hắn cúi đầu hôn lên đôi mi dài của cậu: “Chúng ta đã kết hôn rồi, dù là xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ bên em.”
Nghiêm Duệ ngẩng đầu hôn lên bờ môi lạnh của đối phương: “A Trạm, anh thật tốt.”
Tô Trạm cười: “Ai bảo Duệ Duệ là tim là phổi của anh chứ.”