Tô Địch không rõ mình sai ở đâu, nó rõ ràng yêu Tô Trạm như vậy, yêu đến mức có thể móc tim ra cho y. Vì sao trong mắt y ngoài Nghiêm Duệ ra thì không còn ai khác?
Trong nháy mắt lúc Tô Trạm xoay người, Tô Địch cầm lấy dao gọt trái cây ba Tô để lại trên đầu giường, giống như nóng lòng muốn chứng minh điều gì, nó điên cuồng quát: “Có phải là em đem tim móc ra, anh mới có thể tin em không?!”
Tô trạm không nghĩ tới thằng bé sẽ lấy tính mạng uy hϊếp, nghe thấy tiếng cãi vã kịch liệt trong phòng bệnh, ba Tô rốt cuộc không yên tâm liền vọt vào. Chỉ thấy Tô Địch cầm dao nhọn đặt trên vị trí trái tim, trên mặt mang vẻ quyết tâm muốn chết, cho dù ba Tô đã quen nhìn mưa máu gió tanh, cũng chưa từng sợ hãi giống như giờ phút này.
“Tiểu Địch! Con làm gì thế! Bỏ dao xuống!” Ba Tô rống to, ý đồ muốn làm Tô Địch sợ hãi.
Tô Trạm đem Nghiêm Duệ theo sát ba Tô đến chặt chẽ che chở phía sau, sợ thằng bé tinh thần không ổn định sẽ đột nhiên tập kích y, nhưng hành động này của hắn không thể nghi ngờ càng thêm kí©h thí©ɧ Tô Địch.
“Nghiêm Duệ, tao sẽ không nhường Tô Trạm cho mày! Tuyệt đối không!” Khóe môi Tô Địch gợi lên nụ cười thảm đạm, khuôn mặt tinh xảo diễm lệ có chút vặn vẹo, nó oán hận nhìn Tô Trạm, trong miệng lẩm bẩm nói: “Em sẽ không để anh quên em… Sẽ không…”
Dứt lời, Tô Địch giơ dao lên chuẩn bị đâm vào tim, khi khoảng cách với trái tim chỉ còn một centimet thì đột nhiên xuất hiện một bàn tay khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài trắng nõn, xinh đẹp giống như họa sĩ dùng bút tỉ mỉ phác họa ra.
Tô Trạm không chút do dự nắm chặt lưỡi dao sắc bén, máu tươi chói mắt thuận theo mũi dao chảy xuống đồng phục bệnh nhân của Tô Địch, Nghiêm Duệ bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, hai chân không nghe sai khiến mà xông về phía trước: “Tô Trạm, anh buông tay ra!”
Bác sĩ nghe tin chạy đến để bảo vệ cưỡng chế ấn bệnh nhân lên giường, tin tức tố Alpha của Tô Trạm nhanh chóng lan tràn trong không khí, bác sĩ chỉ một nữ y tá Alpha nói: “Cô trước hết thay người bị thương băng bó!”
Y tá cầm lấy băng gạc, động tác thành thạo băng bó vết thương giúp Tô Trạm, cũng nói với bọn họ: “Mọi người đi ra ngoài chờ đi.”
Nhìn băng gạc thấm đầy máu tươi, Nghiêm Duệ lo lắng đến đau, phần đau đớn này trực tiếp ảnh hưởng đến linh hồn tương liên giữa y với Tô Trạm.
Tô trạm vội vàng trấn an y, hôn lên khuôn mặt trắng bệch của y, nửa đùa nửa thật nói: “Nhìn em bị dọa kìa, anh không sao, vẫn tốt. Bị thương thế này vài ngày là khỏi thôi.”
Nghiêm Duệ quay đầu, lông mi khẽ run lên, nước mắt không kịp phòng bị liền rơi xuống. Tô Trạm đau lòng không thôi, hắn vốn sợ trời không sợ đất, chỉ sợ người mình yêu rơi nước mắt.
“Tiểu bảo bối, sao lại khóc rồi?” Tô Trạm dùng tay trái không bị thương ôm lấy eo Nghiêm Duệ: “Anh thật sự không sao, có phải là dọa đến em rồi? Anh xin lỗi mà, em đừng khóc.”
Nghiêm Duệ lau sạch nước mắt, đẩy Tô Trạm ra, không thèm để ý đến hắn.
Lúc này, bác sĩ từ trong phòng bệnh đi ra, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi không phải đã nói qua không được kí©h thí©ɧ bệnh nhân sao? Các người đem lời tôi nói như gió thoảng bên tai sao?”
“Thực xin lỗi bác sĩ, là tôi sơ xuất.” Tô Trạm vội vàng xin lỗi.
Bác sĩ thấy thái độ Tô Trạm thành khẩn nhận lỗi, cũng nguôi giận một nửa: “Tôi đã tiêm thuốc an thần cho bệnh nhân, phỏng chừng sẽ ngủ một ngày, chờ sau khi tỉnh lại, các người tuyệt đối đừng lại kích động bệnh nhân.”
Ba Tô lưu lại chiếu cố, để Tô Trạm cùng Nghiêm Duệ đi về nghỉ ngơi trước. Hắn vội vàng đi theo sau lưng Nghiêm Duệ, cợt nhã cười đùa giả bộ ngớ ngẩn với đối phương, nhưng y hết lần này đến lần khác đều không để ý tới hắn.
Trở lại phòng bệnh, Nghiêm Duệ tự mình nằm lên giường, Tô Trạm cũng nhanh chóng bò lên, phát huy tinh thần không biết xấu hổ của mình, quấn lấy y vừa ôm vừa hôn.
Nghiêm Duệ mặt đen lại: “Đừng lộn xộn, anh muốn cái tay này phế đi sao?”
Tô trạm không thèm để ý cơn giận của y, tiêu sái đáp: “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, vì Duệ Duệ bảo bối nhà ta, dù tứ chi tàn phế anh cũng nguyện ý.”
Nghiêm Duệ bịt miệng Tô Trạm lại, sắc mặt khẩn trương, “Anh sao lời gì cũng dám nói thế? Lời này có thể nói lung tung sao? Cái gì tứ chi tàn phế? Anh mau thu lại lời này đi!”
“Em bảo đảm không giận anh, anh liền thu hồi lời nói.” Tô Trạm uy hϊếp nói.
“Em không giận, anh mau thu lại đi.”
Tô Trạm chớp mắt, được đà lấn tới nói: “Vậy em lại hôn anh một cái.”
“Anh thế nào lại đùa giỡn lưu manh?” Nghiêm Duệ dở khóc dở cười.
Tô Trạm biết đây là người kia hết giận, nhanh chóng lấy lòng: “Duệ Duệ, nhưng anh đau, em mau hôn hôn anh.”
Nghiêm Duệ thấy dáng vẻ đáng thương hề hề của Tô Trạm, tức giận nháy mắt tan thành mây khói, chủ động tiến lên hôn môi mỏng của nam nhân, mềm mại hỏi: “Được chưa?”
“Không đủ.” Tô trạm khẽ cắn bên tai Nghiêm Duệ, nói lời hạ lưu khiến người ta mặt đỏ tim đập: “Anh muốn thao em, thao đến trong bụng em đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh, đem em thao đến to bụng, sinh bảo bảo cho anh.”
Lời nói hạ lưu rõ ràng như vậy, từ trong miệng Tô Trạm nói ra lại không mang nửa phần bỉ ổi nào, ngược lại càng giống như lời ngon tiếng ngọt. Nghiêm Duệ tách chân ra, dạng chân ngồi lên trên bụng tô trạm, bờ mông mềm mại nhẹ nhàng vặn vẹo, khuôn mặt thanh thuần lộ ra khí tức mềm mại đáng yêu đến mê người.
“A Trạm…” Nghiêm Duệ chưa từng thân mật gọi tên Tô Trạm như thế, một tiếng gọi này khiến hắn trực tiếp cương cứng: “Em muốn anh hung hăng thao em, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ rót đầy bụng, sau đó để em mang thai bảo bảo của anh… Em muốn sinh cho người…”
Khế ước linh hồn giữa Alpha cùng Beta chỉ có một phần nghìn khả năng, Nghiêm Duệ cùng Tô Trạm lại may mắn trở thành một phần nghìn này. Cái dạng bên trong ngươi có ta, bên trong ta có tình cảm của ngươi này, không còn bị cái gọi là tin tức tố khống chế, thứ Tô Trạm có với Nghiêm Duệ là tìиɧ ɖu͙© thuần túy.
Nghiêm Duệ kéo khóa quần hắn ra, lộ ra bụng dưới vân da rõ ràng, ngón tay thon dài trắng nõn thuận theo cơ bụng gợi cảm nắm lấy tính khí tráng kiện. Tô trạm giơ cái tay bị thương lên, lại bị người kia bắt lấy ấn xuống giường, y nhẹ nhàng liếʍ lên đường cong trên môi mỏng của nam nhân: “Đừng nhúc nhích, em tự mình tới.”
Tô trạm dùng tay trái không bị thương vén áo đồng phục bệnh nhân đơn bạc của đối phương lên, không chút e dè vuốt ve da thịt bóng loáng tinh tế, giọng nam khàn khàn pha lẫn tìиɧ ɖu͙© nồng đậm: “Duệ Duệ, nhanh lên, anh muốn cắm vào.”
Nghiêm Duệ mỉm cười, khuôn mặt hiện lên hai lúm đồng tiền cân xứng, vô cùng đẹp mắt. Y dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chấm lên dâʍ ɖị©ɧ tràn ra nơi đỉnh tính khí của nam nhân, sờ lên cửa huyệt đang khép mở cắm vào thăm dò, bị dạy dỗ đến cực độ mẫn cảm hậu huyệt không lâu liền tiết ra dịch ruột non sền sệt. Nghiêm Duệ nâng lên eo nhỏ, tay cầm âm hành thô to đỏ hồng của Tô Trạm, cặp mông trắng như tuyết chậm rãi hạ xuống. Cửa huyệt kiều nộn bị côn th*t dữ tợn căng ra đến cực hạn, hai tay Nghiêm Duệ chống lên bụng dưới tô trạm, cái cổ trắng nõn thon dài ngửa ra sau, tóc đen dính trên trán, đôi mắt trong sáng nhiễm đầy hơi nước, màu sắc tìиɧ ɖu͙© phủ kín con ngươi đen nhánh.
“Ưm…” Môi tô trạm bật ra tiếng rêи ɾỉ thoải mái, hắn liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, nâng cái eo đem phần còn lại của tính khí đâm sâu vào mấy phần.
“A… A ưm~… Không…” Eo thon Nghiêm Duệ nhẹ nhàng run rẩy, trong rêи ɾỉ mang theo nức nở, du͙© vọиɠ pha lẫn sợ hãi cùng chờ mong.
Nhục huyệt Nghiêm Duệ mềm mại mà không mất đi chặt chẽ, mị thịt mấp máy xoắn lấy qυყ đầυ thô to, thành ruột co giãn vừa vặn kẹp chặt côn th*t, khiến Tô Trạm cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Chỉ là cái dạng bị cấm hoạt động này căn bản là không thể thỏa mãn được du͙© vọиɠ đang bành trướng của Tô Trạm, hắn hung hăng đỉnh eo lên, côn th*t kinh khủng như đóng cọc mà đâm vào nhục huyệt mềm mại, vừa lúc đâm đến miệng nhỏ đang kịch liệt run rẩy, khiến Nghiêm Duệ sướиɠ đến eo mềm nhũn, cái mông lay động rơi xuống.
“Đâm… Mở… Ưm, sâu như vậy… Muốn bắn…” Nghiêm Duệ vặn vẹo ưỡn cái mông cong vểnh lên, gào khóc bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Tô Trạm nhìn chất lỏng trắng đυ.c rơi trên bụng mình, khẽ cười chọc ghẹo: “Duệ Duệ thật da^ʍ nha, mới cắm vào liền bắn.”
Khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ của Nghiêm Duệ nổi lên một rặng mây đỏ ửng, con ngươi đong đầy nước mắt hơi hơi tan rã, bờ môi khẽ mở phát ra tiếng rêи ɾỉ dâʍ ɭσạи: “Chỉ da^ʍ với mình A Trạm… A ô… Thật tuyệt… Đều cắm đầy…”
Khô nóng trong cơ thể khiến Nghiêm Duệ muốn điên lên, y không màng xấu hổ trên dưới đong đưa tuyết đồn đầy đặn, cố sức vuốt ve lưỡi đao thịt ẩm ướt. d*m thủy dấp dính đem nơi kết hợp của hai người lầy lội một mảnh, vì để côn th*t của nam nhân có thể thao vào càng sâu, y mỗi một lần đều sẽ để trọng lượng thân thể đặt trên cây côn th*t mang đến kɧoáı ©ảʍ cho đối phương. Âm hành vừa thô vừa lớn đem tràng đạo thao đến đầy nước, Nghiêm Duệ cúi người cùng Tô Trạm hôn sâu, lưỡi cùng lưỡi kịch liệt quấn giao, trao đổi nước bọt lẫn nhau. Nhiều lần Tô Trạm đều đè vào miệng khoang sinh sản, nhưng bởi vì cái mông y xoay quá lợi hại khiến cho côn th*t bóng loáng trượt ra khỏi con đường ẩm ướt.
Tô Trạm thoáng buông môi Nghiêm Duệ ra, thở hổn hển nói: “Duệ Duệ, chúng ta thay đổi tư thế, em quỳ gối trên giường.”
Nghiêm Duệ dựa theo yêu cầu của người kia, khéo léo quỳ lên trên giường, cái mông đầy đặn mượt mà phóng đãng cong lên. Tô Trạm một tay nắm lấy cái mông xúc cảm cực tốt của y, côn th*t chảy đầy dâʍ ɖị©ɧ một lần nữa cắm vào nhục huyệt chặt khít, vừa nhanh vừa độc trừu sáp khiến thân thể Nghiêm Duệ không khống chế được mà lao về phía trước.
“A Ttrạm… Lại sâu chút… Cắm vào… Nhanh lên…” Thân thể tuyết trắng mềm mại của Nghiêm Duệ hiện ra ửng hồng mê người, y cực lực phối hợp với động tác của Tô Trạm buông lỏng thân thể, khoang sinh sản nơi sâu kín sớm đã mở ra chờ đợi được tính khí xâm phạm.
Tô trạm cúi người cắn lên phần gáy trắng nõn của Nghiêm Duệ, côn th*t hung hãn đâm vào khoang sinh sản mềm yếu, y sướиɠ đến độ nước mắt chảy ròng, nước bọt óng ánh thuận theo khóe môi đang nhếch mà trượt xuống.
“A a… A Trạm, thao đến…. côn th*t muốn thao đến tận cùng…” Nghiêm Duệ vừa rêи ɾỉ, vừa co rút lại động thịt: “Lại dùng lực thao em… A a a… Em muốn sinh bảo bảo cho A Trạm… Thao sâu một chút, mới có thể sinh… Thật thoải mái…”
Nhục huyệt ướt mềm giống như một suối nước nóng, theo tiết tấu cắm rút mà khẽ co rút lại, từng đợt chất lỏng ấm áp không ngừng tuôn ra từ bên trong khoang sinh sản, tưới lên qυყ đầυ cứng rắn. Tính khí Tô Trạm càng thô càng lớn, Nghiêm Duệ có loại ảo giác bụng cũng sắp bị đâm vỡ, trên bụng trơn nhẵn có một chỗ lồi lên. Theo đè ép, kɧoáı ©ảʍ chua xót thoải mái khiến cậu nghẹn ngào rêи ɾỉ, “Thật trướng… Muốn nứt… Ô ô ô… A trạm, thật lớn… côn th*t của anh quá lớn…”
“Da^ʍ huyệt của Duệ Duệ vừa chặt vừa nóng…” Tô Trạm liếʍ lên vành tai đỏ bừng của đối phương, cự vật dưới hông một lần so với một lần đâm càng sâu, tiếng nước òm ọp òm ọp từ chỗ kết hợp vang lên không dứt: “Thật muốn thao chết em…”
“Thật thích… A Trạm… Hung hăng thao em… Thao đến khi mang thai…” Thanh âm Nghiêm Duệ mềm muốn chảy nước, y tham lam kẹp chặt côn th*t: “Thật thoải mái… Bụng đều bị cắm đầy… A Trạm, cho em… Tϊиɧ ɖϊ©h͙… em muốn…”
Cự vật dưới hông nam nhân hung ác mãnh liệt đâm chọc da^ʍ huyệt mềm mại ẩm ướt, tiếng nhục thể va chạm vang vọng rõ ràng quanh quẩn trong phòng bệnh, Nghiêm Duệ nghẹn ngào phát ra tiếng ‘ư ư a a’ kêu rên. Hung mãnh trừu sáp nhanh chóng đem nhục huyệt thao đến vừa mềm vừa tê, bụng dưới của Nghiêm Duệ bị thao càng ngày càng trướng, khoang sinh sản nhỏ nhắn xinh xắn trải qua thời gian dài chà đạp sớm đã biến thành sung huyết sưng đỏ. Tốc độ Tô trạm trừu sáp càng lúc càng nhanh, qυყ đầυ nở lớn đem khoang sinh sản căng đến cực hạn, Nghiêm Duệ biết đây là dấu hiệu nam nhân sắp xuất tinh, kɧoáı ©ảʍ tiêu hồn ngập đầu khiến người kia nhắm mắt lại, một cổ lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc giống như súng bắn nước phun vào bên trong khoang sinh sản.
Cao trào qua đi, Tô Trạm cũng không vội rút tính khí ra, hai người cứ như vậy trần trụi ôm nhau. Hắn xoa nắn cái cằm Nghiêm Duệ xoay về phía mình, hôn lên hai gò má ướŧ áŧ của y, đầu lưỡi ấm áp nhẹ nhàng liếʍ qua khóe miệng đỏ bừng, tay trái hoạt động tự nhiên không nặng không nhẹ mà xoa nắn cái mông thịt trắng mềm.
“Duệ Duệ, hôm nay liền ngậm tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh ngủ, có được không?”
Không đợi đối phương đồng ý, Tô Trạm cầm lấy qυầи ɭóŧ màu trắng đang treo trên mắt cá chân Nghiêm Duệ, cuộn tròn lại, trong nháy mắt rút tính khí ra liền nhét nó vào. Nghiêm Duệ run rẩy lông mi đính đầy mồ hôi, trong tầm mắt mơ hồ nhìn thấy cái bụng tuyết trắng của mình có chút nhô lên, kia là tϊиɧ ɖϊ©h͙ tô trạm bắn vào.
“Bắn thật nhiều…” Nghiêm Duệ nhỏ giọng thì thầm.
Tô trạm nhẹ nhàng gặm cắn thịt cổ mềm mại của y, hỏi: “Thích không?”
“Thích.” Nghiêm Duệ hé mắt, trong mắt long lanh ánh nước.