Chương 12

Rời xa Tô Trạm năm năm, nếu nói không hề hận hắn, thì nhất định là nói dối. Cơn ác mộng năm đó, đã trở thành một vết sẹo vĩnh viễn khắc sâu trong xương thịt Hàn Trường Thanh; cũng trở thành ngăn trở lớn nhất để cậu có thể tiếp nhận Cố Lương.

“Em vẫn không quên được Tô Trạm sao?” Giọng nói Cố Lương trầm thấp như xuyên thấu màn đêm.

Hàn Trường Thanh nằm trên giường. Đôi mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, không trả lời câu hỏi của hắn.

Trầm mặc của Hàn Trường Thanh, không làm Cố Lương tức giận. Hắn không nói gì ôm chặt lấy người kia, sau đó vuốt ve gương mặt cậu: “Trường Thanh! Anh không thích em như thế này.”

Hàn Trường Thanh nhích gần về phía Cố Lương, môi mềm dán lên môi người đàn ông kia: “Thế anh muốn em phải thế nào đây?”

Cố Lương cảm thấy thân thể gầy gầy của Hàn Trường Thanh đang run rẩy. Hắn đột nhiên như hiểu ra điều gì. Nâng gương mặt lạnh buốt của đối phương lên, nụ hôn nóng bỏng rơi trên chiếc cổ trắng ngần: “Phòng tốt như vậy, không làm chuyện có ý nghĩa, thì tiếc lắm.”

Ngón tay linh hoạt cởi bỏ thắt lưng của Hàn Trường Thanh, sau đó thăm dò vào hậu huyệt quen thuộc. Cố Lương dịu dàng hôn lên làn môi Hàn Trường Thanh, tỉ mỉ để làm dịu người kia trong khi cự vật tiến vào. Qυყ đầυ thô to thâm nhập vào hậu huyệt, chỉ một lát sau hậu huyệt đã nuốt lấy tính khí đến tận gốc. Đôi con ngươi màu đen của Cố Lương chớp chớp; bàn tay thô bạo nâng cặp mông trắng lên; nương theo tiếng thở là giọng nói mang theo mấy phần ý cười: “Mấy thứ hôm qua anh bắn vào còn chưa rửa sạch sao?”

Hàn Trường Thanh câu hai chân lên eo Cố Lương, nhẹ giọng: “Anh, bắn sâu quá… ah… rửa không hết.”

“Em đó, không sợ sẽ mang thai sao?” Cố Lương hơi di chuyển côn th*t, còn chưa kịp chờ đối phương phản ứng, lại tiến vào thật sâu.

Đôi mắt Hàn Trường Thanh rưng rưng nhìn thẳng vào hắn, ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng phác họa gương mặt anh tuấn của người kia; rất lâu sau cậu mới nói: “Cố Lương, anh biết mà; em không thể mang thai được.”

Sự thật này thời thời khắc khắc cảnh tỉnh Hàn Trường Thanh. Cậu và Cố Lương hoàn toàn không có tương lai.

Cố Lương ôm chặt lấy Hàn Trường Thanh, ánh mắt dịu dàng còn mang theo mấy phần chua xót: “Vậy anh sẽ làm đến khi em mang thai mới thôi!”

Như để minh chứng cho lời nói của mình, Cố Lương bắt lấy chân Hàn Trường Thanh dang ra hai bên; hung khí thô cứng ra vào liên tục trong khoang đạo, hậu huyệt chặt khít bị ép buộc mở ra. Kɧoáı ©ảʍ chua xót khiến mị thịt hưng phấn không thôi. Hàn Trường Thanh không biết làm sao vặn vẹo mông; hai tay chống lên l*иg ngực rắn chắc của người kia, nức nở rêи ɾỉ: “Cố Lương, đừng mà, ….sâu quá, sâu quá!”

“Em thích không? Thích anh làm sâu như vậy không?” Qυყ đầυ liên tục ma sát hành lang mở ra cửa khoang sinh sản. Chỉ cần dùng lực thêm một chút, sẽ hoàn toàn mở được nó ra; nhưng Cố Lương lại hết lần này đến lần khác ngừng ở đó, chờ đợi câu trả lời của cậu.

Hàn Trường Thanh không làm Cố Lương thất vọng, không khống chế được khóc nấc lên: “Thích, thích làm… Anh vào đi, vào bên trong đi…”

Cố Lương ôm chặt eo Hàn Trường Thanh, dán chặt lấy phần bụng dưới khiến cậu không thể không nhấc mông lên. Động tác như vậy khiến cho côn th*t vào càng thêm sâu. Khoang sinh sản chật hẹp hoàn toàn bị cự vật lấp đầy. Hàn Trường Thanh ngửa cổ, khoé mắt ướŧ áŧ ửng hồng. Cậu hé miệng, từng ngụm từng ngụm hít thở.

côn th*t to lớn cuối cùng cũng đã vào sâu trong khoan sinh sản. Cố Lương có thể cảm nhận được hậu huyệt siết lấy hắn càng lúc càng chặt, cho nên hắn cũng càng lúc càng mất khống chế. Hắn ôm lấy người đang run rẩy kia vào lòng. côn th*t di chuyển thần tốc trong khoan sinh sản, qυყ đầυ thô cứng càng đánh mạnh vào vách thịt hơn; làm đến mức bên trong ướt sũng. d*m thủy chảy ra tràn cả ra ngoài.

Tính khí nóng rực dường như bị mị thịt hòa tan. Kɧoáı ©ảʍ khiến da đầu Hàn Trường Thanh tê rần; móng tay của cậu cào lên lưng người kia để lại những vết rướm máu.

“Cố Lương…ưm ah, sướиɠ quá….” Hàn Trường Thanh hôn Cố Lương nỉ non.

“Trường Thanh….” Một bàn tay của Cố Lương nâng ót Hàn Trường Thanh lên, cắn răng hôn xuống môi dưới của cậu, nhẹ giọng hỏi: “Để anh tiêu kí em. Nhé?”

“Kh…. không được…” Hàn Trường Thanh đang đắm chìm trong du͙© vọиɠ chợt bừng tỉnh, điên cuồng lắc đầu nói: “Chúng ta đã nói rồi, kh… không thể tiêu kí… ưm a… s…sắp thủng rồi….a”

Cố Lương trầm mặc một chút, dịu dàng nói: “Ừ!”

Hàn Trường Thanh nhắm mắt, ôm chặt Cố Lương. Da thịt hai người thân mật dán lại cùng một chỗ; tựa như có thể nghe được cả tiếng tim đập của đối phương. Cậu đã không chỉ một lần nghĩ rằng; nếu như cậu gặp Cố Lương trước, thì sẽ tốt đẹp biết bao nhiêu.

Chỉ là thế giới này không có nếu như.

Nghiêm Duệ vừa bước vào thang máy, một giây sau đã bị kéo vào một cái ôm quen thuộc. Tô Trạm nhìn thấy Nghiêm Dật đi ngay phía sau, nhanh tay bấm số tầng. Cửa thang máy lập tức đóng lại.

“Chết tiệt!”

Nghiêm Dật chửi một câu với cánh cửa khép lại, thang máy này không hiển thị số tầng. nhưng y đã nhanh chóng bình tĩnh lại. Tất cả thang máy của Nghiêm thị đều có lắp camera, chỉ cần đến phòng quan sát kiểm tra sẽ biết họ đi tầng nào.

Nghiêm Duệ không ngờ bữa tiệc hôm nay vậy mà gặp được Tô Trạm. Cậu ngoài ngạc nhiên còn rất vui mừng. Cậu nhìn Tô Trạm, có hơi không giữ được bình tĩnh: “Sao anh đến đây?”

Đôi mắt Tô Trạm như đêm đen nhìn chăm chăm Nghiêm Duệ, nhìn đến người kia luýnh quýnh tay chân, muốn chạy trốn; không nỡ bắt nạt nữa hỏi: “Em không vui khi nhìn thấy tôi sao?”

Nghiêm Duệ giật giật khóe môi. Còn chưa kịp trả lời, những lời còn lại đều bị cuốn vào cái hôn nóng rực của Tô Trạm. Đầu lưỡi linh hoạt liếʍ qua từng điểm mẫn cảm trong khoang miệng. Mùi vị ngọt ngào tràn ra. Nụ hôn càng làm Nghiêm Duệ mềm nhũn ngã vào lòng người kia. Tô Trạm giữ chặt eo cậu, đầu lưỡi càng tham lam hôn nhiều hơn, như muốn hút hết linh hồn Nghiêm Duệ vậy.

Đột nhiên, Nghiêm Duệ nhớ đến trong thang máy còn có camera, nhanh chóng đẩy Tô Trạm ra, hít sâu nói: “Trong thang máy có camera đó.”

“Em sợ à?” Gương mặt tuấn mỹ của Tô Trạm bày ra ý cười không rõ.

Nghiêm Duệ lắc đầu, cởϊ áσ vest ngoài, trùm lên đầu Tô Trạm; giọng nói dịu dàng không giống như lúc nãy nói với khách ngoài đại sảnh: “Anh bị nhìn thấy thì không tốt lắm.”

Tim Tô Trạm siết lại, nhất thời không biết làm sao mới tốt.

Cửa thang máy đột nhiên mở ra, Nghiêm Duệ kéo tay Tô Trạm nói: “Chúng ta ra ngoài trước đi, văn phòng của em ở tầng này.”

Tô Trạm không ngờ mình bấm đại số tầng, may mắn lại đúng tầng có văn phòng của cậu. Hắn kéo áo trùm trên đầu xuống, trả lại cho Nghiêm Duệ, dịu giọng nói: “Buổi tối hơi lạnh, em mặc vào đi.”

Nghiêm Duệ dẫn Tô Trạm vào văn phòng, vừa muốn mở đèn, lại bị ngăn lại: “Đừng mở.”

Nương theo ánh sáng hắt vào ngoài cửa sổ, Tô Trạm áp Nghiêm Duệ lên mặt tường lạnh lẽo; một tay vòng lấy chiếc eo thon, một tay mân mê gương mặt cậu.

“Anh sao thế?” Nghiêm Duệ thấy Tô Trạm không nói gì, có hơi lo lắng hỏi.

Hắn lắc đầu, đem mặt mình vùi vào cái cổ ấm áp. Hô hấp nóng rực phả lên da thịt, giả vờ như hỏi thăm: “Em và người đàn ông đó lên đây làm cái gì?”

Nghiêm Duệ hơi sững sờ, sau đó kịp nhận ra Tô Trạm là đang hỏi Cố Lương, giải thích: “Trợ lý của anh ta không khoẻ. Trên tầng thượng công ty có phòng nghỉ, em sắp xếp cho họ nghỉ ngơi thôi.”

Tô Trạm biết Nghiêm Duệ không nói dối, nhưng vẫn cố ý hỏi lại: “Thật không?”

“Thật, chúng em không có…”

Tô Trạm ngăn miệng Nghiêm Duệ lại, cười nhẹ nói: “Thật hay không, tôi kiểm tra một chút là biết. Bây giờ quay người lại, cởϊ qυầи ra, chống tay lên tường.”